
ng, trừ Ứng Trị mỗi người đều ngây dại.
Lưu Thuận Nghiêu là người đầu tiên lấy lại tỉnh táo, khách khí hỏi Ứng Trị :
“Tam gia cùng nội tử quen biết khi nào?”
“Thời điểm Ngươi không có ở nhà!” Ta cố ý ái muội nói.
Nàng bất chấp thất lễ kéo lấy Ứng Trị ống tay áo, hi vọng hắn có thể câm miệng.
Ta quay đầu, không kiên nhẫn nói :“Đừng nóng vội, để ta giải quyết đứng một bên xem đừng chen miệng vào.”
Hắn thái độ tuy rằng không tốt lắm như âm điệu lại ấm áp như đang nói chuyện với “Người một nhà!”
Lập tức, Lưu gia một nhà lớn nhỏ sắc mặt khẩn trương .
Từng đạo ánh mắt ngờ vực vô căn cứ chiếu thẳng vào trên người nàng, da đầu
nàng run lên, nàng hướng ánh mắt nhìn đến nữ tử đang đứng phía sau
Trượng phu, nàng ta hiện tại vừa tỏ ra kinh ngạc vừa vui sướng, khi nhìn thấy nàng gặp họa, nàng lại cảm thấy mình đã chết lặng đi không cần để
tâm đến những ánh mắt của người khác nhìn nàng.
Dù sao, Phụ thân và Nương cũng không thể nào giúp đỡ nàng rời đi Lưu Gia,
Trượng phu lại không yêu nàng, cha mẹ chồng không quan tâm nàng…… Còn có cái gì để nàng để ý ?
“Hôm nay các ngươi đã thấy, thế cũng tốt Gia đỡ phải tìm cơ hội nói rỏ với mọi người.”
Ta thần sắc tự nhiên, cầm lấy tay Đổng Phi Hà hào phóng nói với mọi người trong Lưu gia.
“Đúng vậy, các ngươi đã tận mắt nhìn thấy, nàng cùng Gia ở cùng một chỗ đã lâu.”
“Cái gì?”
Người đầu tiên phát ra âm thanh kinh ngạc chính là Mông Cổ công chúa, ánh mắt nàng ta tỏ sáng lấp lánh như ánh sao.
Lưu Thuận Nghiêu xanh mặt, nhìn xem vị thê tử mới rồi lại nhìn qua vị thê tử cũ, miệng giật giật không ra lời.
“Tam gia…… Ngài, Ngài nói thế là có ý gì?” Lưu lão gia cũng lão phu nhân quả thực khó có thể tin. Đổng Phi Hà mấy năm nay đều cùng bọn họ một chỗ,
làm sao có thời gian rảnh nhàn đi vụng trộm ?
Nếu nói chuyện vụng trộm mới xảy ở ngày hôm nay khi Tam hoàng tử đến làm
khách thì bọn họ còn có thể tin.Như mà Tam hoàng tử lại nói Tam hoàng tử đã âm thầm lui tới từ lâu, chuyện tuyệt đối không có khả năng!
“Tiếng người, nghe không hiểu sao?” Ta ôm lấy eo Đổng Phi Hà.
Nàng như bị sét đánh, hỏa thêu giống ngũ lôi oanh đỉnh, miệng nàng, môi nàng run run như vẫn im lặng không nói ra được từ nào .
Nàng đoán trước được Ứng Trị sẽ gây ra chuyện lại không dự đoán được chuyện
sẽ xảy ra thế, đường đường một vị Hoàng tử lại điên cuồng đến đem danh
tiết thanh danh chính mình phá hư.
“Tam gia, đừng quên thân phận Ngài, đừng làm ra những chuyện thẹn với hoàng
tộc tổn hại đến mặt mũi đế vương!” Lưu Thuận Nghiêu cuối cùng cũng có
thể phát ra lời.
“Chẳng lẽ ngươi đã quên, ngươi đã có thê tử lại ở trong nhà, thế mà còn bên
ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hài tử và tiểu thiếp đều mang về làm lễ vật
cho chính thê, quả nhiên không có thẹn với gia tộc, phương diện này Gia
thực không bằng ngươi, ngươi đi đánh giặc còn có thể đánh đến ra cả thê
lẫn nhi, nếu những binh lính đều giống ngươi, ta nghĩ lần sau có khai
chiến cả nước nam tử khẳng định đều tranh nhau đi ra chiến trường vì
nước vì dân lập công.”
Ta vừa quạt quạt vừa trêu tức người, ta trêu tức người không mang theo một chữ thô tục lại còn thể hiện ra bộ dáng khâm phụ.
Không khí bỗng nhiên đông lạnh lại, người Lưu gia thì xấu hổ.
Đột nhiên có một tiếng cười phát phát ra, mọi người đều nhìn về ân thanh phát ra tiếng cười ấy.
Nàng đứng bên cạnh Ứng Trị, một tay che miệng cố tạo ra nét mặt nghiêm như vẫn nhìn ra được nàng đang cười.
Từ ngày Trượng phu khải hoàn trở về, đối với mọi chuyện xảy ra đều
làm tâm nàng đau đớn, hôm nay nghe được những lời của Tam Gia, Trượng
phụ đi bảo vệ lãnh thỗ, một sự việc thiên liêng cao cả, chuyển thành
cùng nữ nhân khác đi sinh con nối giỏi tông đường.
Kể từ lúc Trượng phụ dẫn theo nữ nhân cùng hài tử trở về, nàng
nghĩ trong cuộc đời còn lại tâm vĩnh viễn sẽ luôn đau khổ, như hiện
tại nghe đến giọng điệu đùa cợt của Tam gia nói về ý nghĩa trong lần
đi bảo vệ quốc gia, vì dân, vì nước của Trượng phu làm nàng thấy thực
buồn cười, thực hoang đường, bỗng nhiên nàng cảm nhận những đau khổ,
những chua xót dường đã tiêu tan.
“ Mọi chuyện là như vậy phải không?” Lưu Thuận Nghiêu, căm tức nhìn Đổng Phi Hà.
“Ngươi không tuân thủ theo tam tòng tứ đức, dám cũng người khác vụng trộm ?”
Nàng chỉ mỉm cười không một lời giải thích, nàng nhìn đến ánh mắt
Trượng phu, trong ánh mắt sâu thẩm ấy giờ chỉ còn lại sự tức giận, trong ánh mắt ấy đã không còn tồn tại những ấm áp thương yêu giành cho nàng.
“Ngươi…… Điệu phụ ! Ngươi không nghĩ tới thân phận ngươi đối với ta là gì ?”
Không nhận được phản ứng cùng lời giải thích của Đổng Phi Hà, mà chỉ
nhìn thấy nàng mặt trầm xuống biểu hiện cam chịu lửa giận trong lòng
hắn càng tăng vọt.
Công chúa Mông Cổ chạy nhanh trấn an: “Đừng tức giận, chàng còn có ta.”
Nàng nghe vậy, nhịn không được lại nở nụ cười.
Vào lúc này cha mẹ chồng nàng đều đã giận tái mặt, bọn họ cùng nhau nhìn về nàng quát.
“Cười cái gì? Chuyện đã như thế ngươi không giải thích, còn có mặt mũi cười ? Ngươi không liêm sỉ sao ? Sự việc như thế nào, hãy nhanh nói cho rõ
ràng!”
Nàng khôn