Pair of Vintage Old School Fru
Nhớ Mãi Không Quên

Nhớ Mãi Không Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326103

Bình chọn: 9.00/10/610 lượt.

Dương nhìn sắc mặt của Lãnh Thanh Thu, khẽ gật

đầu một cái. Sau đó liền nghe thấy tiếng thở gấp của Lãnh Thanh Thu.

"Cậu,

còn có Thạch Lỗi thật là có tài giả bộ nha! Tớ thế nhưng một chút cũng không

nhìn ra!"


"Tớ

tưởng Thạch Lỗi sẽ nói cho cậu biết, sau này tớ mới phát hiện Thạch Lỗi chưa

nói, tớ cũng không tiện mở miệng được."
Tần Vũ Dương hấp hối giãy dụa.

"Còn

nữa, lúc đó cậu làm sao lại hèn nhát như vậy, để cho người khác cướp lấy người

đàn ông thì cứ như vậy để yên! Bình thường sự kiên cường mạnh mẽ của cậu ở

trước mặt tớ đã đi đâu hết rồi?"


duy của Lãnh Thanh Thu thay đổi tốc độ đến người bình thường không thể so sánh

nổi,

Tần Vũ Dương có chút trúng tim đen, "Khi đó

không phải vẫn còn là con nhóc sao, cho nên ..."


"Cái

Tiểu Tam kia là ai?"


"Cậu

cũng biết đó, Triệu Tịch Vũ."


Lãnh Thanh Thu vẻ mặt không thể tin, "Không

phải chứ, ba người các cậu đang đóng phim truyền hình hả? Đã nhiều năm như vậy

lại còn gom góp một đống nữa."


Tần Vũ Dương nhún vai, "Chuyện này cũng không có

cách nào khác, ông trời muốn diệt tớ đấy!"


____________

[1'> Nguyên

văn cả câu “Khê vân sơ khởi nhật

trầm các, sơn vũ dục lai phong mãn lâu” được trích ra từ “Hàm Dương thành Đông

Lâu”.



Cơ thể của ông Tần dần dần bình phục, Tần Vũ Dương

cũng bắt đầu đi làm, rõ ràng, ánh mắt mọi người ở Đằng Đạt nhìn cô cùng với

trước kia không giống nhau. Tần Vũ Dương nhíu nhíu mày. Cũng may bát quái là

bát quái, công việc là công việc, tất cả mọi người phân biệt rất rõ ràng, không

ai lại ngốc đến mức cầm chén cơm của mình đi nói đùa.

Sau khi tan việc, Tần Vũ Dương chạy tới bệnh viện thăm

hỏi bố, điều kiện phòng bệnh và thuốc dùng đều là tốt nhất, chuyên gia cùng

viện trưởng thường cách một đoạn thời gian sẽ xuất hiện ở trong phòng bệnh hỏi

thăm bệnh tình của ông Tần. Ông Tần bà Tần thấy rất kỳ quái, khi nào thì bệnh

viện cũng quan tâm như vậy đối với bệnh nhân? Tần Vũ Dương chỉ có thể cười cười

có lệ, cô biết rõ nguyên nhân này là vì Cố Mặc Hàm, sinh ở một gia đình hiển

hách như vậy, chỉ sợ từ nhỏ đều trải qua cái loại cuộc sống chúng tinh phủng

nguyệt [1'> này

đi ?

Vào phòng bệnh liền thấy Trình Húc đang cùng bố đang

nói chuyện phiếm, tinh thần của ông Tần đã khá rất nhiều, thấy Tần Vũ Dương

liền cười nói, "Con

gái tới rồi à!"


Trình Húc quay đầu cười với Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương

cười chào hỏi: "Anh

mới tới !"


"Hôm

nay đi xử lý vụ án, thuận đường tới thăm bác Tần một chút."


Ông Tần nở nụ cười hơi nhìn Trình Húc, rồi hướng Tần

Vũ Dương nói: "Vũ

Dương, tên nhóc này thật sự không tệ."


Tần Vũ Dương làm bộ nghe không hiểu cười ngây ngốc với

bố, cũng không nói tiếp.

Một lát sau, Trình Húc đứng dậy chào tạm biệt, Tần Vũ

Dương tiễn anh ta đi ra ngoài.

Sóng vai đi vài bước, khi đi đến trước khuôn viên của

khu nội trú, Trình Húc dừng lại đánh vỡ sự yên tĩnh.

"Vũ

Dương, trên báo nói là sự thật sao?"


Tần Vũ Dương nhìn Trình Húc, anh ta không còn vẻ cười

như ở trong phòng bệnh vừa rồi, hai đầu lông mày khóa nhàn nhạt sự u buồn, như

có như không, trong thanh âm mang theo bi thương.

Tần Vũ Dương không biết anh ta hỏi chính là đêm hôm đó

Cố Mặc Hàm đi rồi mà quay trở lại là sự thật, hay là cô cùng Cố Mặc Hàm đã từng

là người yêu là sự thật. Không biết trả lời như thế nào.

"Trình

Húc..."


"Là

tôi gặp em quá muộn sao?"
Trình

Húc nhìn Tần Vũ Dương, trong ánh mắt mang theo nhàn nhạt đau thương.

Giờ khắc này Tần Vũ Dương vô cùng hoài niệm vẻ mặt

mang nụ cười ôn nhu của Trình Húc kia, cô vặn vẹo lông mày, "Trình

Húc, tôi cũng không biết nói với anh như thế nào, anh đừng như vậy..."


Tần Vũ Dương đứt quãng giải thích chuyện cô cùng Cố

Mặc Hàm đã trải qua, từ lần gặp mặt ban đầu, đến sự xa nhau sau đó, rồi đến

trùng phùng. Tần Vũ Dương bỗng nhiên phát hiện thì ra cô đều nhớ rõ ràng như

vậy, từng điểm từng điểm cũng không có quên lãng.

Trình Húc lẳng lặng lắng nghe, chờ Tần Vũ Dương nói

xong, anh ta giang hai cánh tay, đem Tần Vũ Dương ôm vào trong ngực, chậm rãi

mở miệng mang theo chút thở dài, "Cô cái nha đầu ngốc này,

đến cùng là có bao nhiêu dũng cảm, mới có thể nhớ mãi không quên như thế."


Tần Vũ Dương từ từ đẩy anh ta ra, hốc mắt hơi ẩm ướt,"Trình Húc, thực

xin lỗi, từ đầu tôi nên nói rõ ràng với anh. Tôi thật không thể quên được anh

ấy, tôi và cái tuổi trẻ đó, cùng sự ấm áp trong trí nhớ đều liên hệ nhau, tất

cả đều có bóng dáng của Cố Mặc Hàm. Năm năm, tôi cứ tưởng tôi đã quên đi, nhưng

đến khi anh ấy đứng trước mặt tôi, tôi mới biết rõ tôi không gạt được lòng của

mình."


Trình Húc đưa tay lau đi nước mắt của Tần Vũ Dương, vỗ

vỗ bả vai của cô, thở dài một hơi, rồi xoay người rời đi.

Tần Vũ Dương nhìn bóng lưng của anh ta, tịch mịch bi

thương. Cô chỉ sợ vĩnh viễn sẽ mất đi người bạn này.

Tần Vũ Dương nhận di dộng đã vang lên một lúc lâu,

thanh âm của Cố Mặc Hàm truyền đến.

"Vũ

Dương, em đang làm gì?"


Tần Vũ Dương nhìn thời gian đang