
ra cửa chạy thẳng tới quảng trường,
trong đầu đều là vẻ mặt của anh, sau khi nhìn thấy anh em gục khóc lớn trên đầu
vai anh, anh cái gì cũng không nói, chỉ là ôm em thật chặt. Em nghĩ em có lẽ
cũng tìm không được một người nào tốt hơn anh. Nhưng, em muốn cùng anh ở bên
nhau cũng không phải bởi vì anh rất tốt với em, mà bởi vì em yêu anh. Bởi vì
yêu anh, em có thể vứt bỏ mọi thứ.
Em
muốn, chỉ cần có một người cùng em ăn cơm, mở rộng tấm lòng vui vẻ ra. Em muốn,
là tay trong tay hạnh phúc đi dạo trên phố. Em muốn, lúc em cô đơn đau khổ, sẽ
có người ở bên em, ôm lấy em thật chặt.
Em
không phải là người đầu tiên trong lòng anh, không phải là người đầu tiên nắm
tay anh, không phải là người đầu tiên ôm anh, không phải là người đầu tiên hôn
anh, nhưng em không để ý, nếu anh không muốn chia tay, em cũng không từ bỏ.
Nhưng mà anh đã bỏ qua tình cảm của chúng ta trước, là anh xoay người trước,
vậy em cũng sẽ không ở chỗ này chờ anh nữa.
Đây
có lẽ là lần đầu tiên trong đời nói những lời này với anh, cũng là một lần cuối
cùng.
Em
tại sao có thể tranh giành được với một người chết cơ chứ?
Cố
Mặc Hàm, em không bao giờ nữa muốn nhìn thấy anh nữa.
Chúng
ta, chia tay đi."
__________________
[1'> Câu thơ này trong Kích cổ – Bội Phong – Kinh Thi ( Người dịch: Tạ Quang
Phát)
Lúc tử sinh hay khi cách biệt
Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi
Cầm tay nàng hẹn mấy lời
Sống bên nhau cho đến bạc đầu
[2'> Nhất
cổ tác khí: Câu này là một câu thành ngữ có nghĩa là làm việc gì cũng còn hăng
hái tiến lên, nhân lúc hăng say nhất thì làm một mạch cho xong.
[3'> Thân
kinh bách chiến: có nghĩa là tự mình trải qua quá rất nhiều lần
chiến đấu, kinh nghiệm phong phú.
[4'> Khổ
đại cừu thâm: rất khổ cực, cừu hận cũng rất sâu.
Tần Vũ Dương nói xong, nước mắt xoay chuyển thật lâu
trong vành mắt rốt cục cũng rơi xuống, sau đó nhìn Cố Mặc Hàm một lần cuối,
xoay người rời đi. Cố Mặc Hàm nhìn Tần Vũ Dương dứt khoát xoay người rời đi,
bóng lưng cô đơn hiu quạnh. Anh bỗng nhiên hoảng hốt. Anh nhớ mỗi lần khi đưa
Tần Vũ Dương trở về ký túc xá, cô sẽ quay đầu lại liếc anh một cái rồi mới đi
tiếp, thế nhưng lần này cô thật sự sẽ không quay đầu lại.
Trong năm năm xa cách này, mỗi khi Cố Mặc Hàm nhớ tới
chuyện ngày đó, tim đều đau đến thở không nổi, anh không biết Tần Vũ Dương mang
theo tâm trạng như thế nào nói ra những lời này, từ trong những lời này anh cảm
nhận được sự dứt khoát cũng như oán hận của Tần Vũ Dương.
Trong những ngày cuối cũng ở đại học cuộc sống vẫn như
nước chảy, Cố Mặc Hàm rất ít nhìn thấy Tần Vũ Dương ở sân trường, cho dù gặp
được cô cũng là nhìn không chớp mắt, chỉ gặp thoáng qua mà thôi.
Chuyện đêm hôm đó truyền đi đầy trời, sau đó Tần Vũ
Dương và Cố Mặc Hàm, còn có Triệu Tịch Vũ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không
ai biết, chỉ là không thấy người con gái dịu dàng kia bên cạnh Cố Mặc Hàm nữa,
vương tử như đắm chìm trong gió xuân cũng trầm mặc trong thời gian dài, về phần
Triệu Tịch Vũ cô ta bắt đầu đi theo sau Cố Mặc Hàm, Cố Mặc Hàm nhìn thấy cô
nhiều khi chỉ là trầm mặc không nói.
Mọi người từ đầu đến cuối cũng không nhìn thấy Tần Vũ
Dương rơi một giọt nước mắt nào, bởi vì nước mắt của Tần Vũ Dương cũng đã chảy
vào buổi tối đó rồi.
Ngày đó Tần Vũ Dương sau khi rời đi liền đến bờ biển
phía sau trường. Cô dùng áo khoác ngoài cùng khăn quàng cổ đem mình bọc thật
kín. Cô đứng ở bờ biển nhìn bông tuyết liên tục rơi không ngừng trong nước
biển, bên tai là tiếng gió biển vù vù, gió lớn và bông tuyết xông tới mặt làm cô
nghẹn đến thở không nổi. Nước mắt theo hai gò má rơi trên khăn quàng cổ, chảy
vào trong cổ, Tần Vũ Dương cũng không cảm thấy lạnh, lạnh này có thể so với nổi
lòng lạnh lẽo của cô không.
Cố Mặc Hàm, em thật hận anh chết đi được, em một lòng
yêu anh, liều lĩnh yêu anh, dùng hết tất cả sức lực, nhưng mà, rốt cuộc, ở
trong lòng anh em là cái gì cơ chứ!
Đứng đến nửa đêm, tay chân Tần Vũ Dương đều đã đông
cứng, thì cô mới từ từ trở về. Đi tới dưới ký túc xá lại thấy Cố Mặc Hàm cũng
vừa chuẩn bị trở về. Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, Tần Vũ Dương chỉ có thể mơ
mơ hồ hồ nhìn thấy bóng lưng Cố Mặc Hàm, chỉ thấy bóng lưng từ
từ biến mất.
Sau đó, Tần Vũ Dương tìm được công việc ở Đằng Đạt,
còn Cố Mặc Hàm bỏ qua việc được cử đi nghiên cứu sinh, thành công nhận được
offer của trường đại học danh tiếng tại Mĩ.
Lần cuối cùng Tần Vũ Dương nhìn thấy Cố Mặc Hàm là
trên buổi lễ tốt nghiệp, anh đại diện cho các sinh viên tốt nghiệp xuất sắc
phát biểu. Tần Vũ Dương cảm thấy từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng nhìn thấy Cố Mặc
Hàm với đủ loại danh nghĩa đứng ở trên sân khấu phát biểu, đây cũng là một lần
cuối cùng đi.
Cố Mặc Hàm, tạm biệt!
Bước vào Đằng Đạt năm đó, Tần Vũ Dương 22 tuổi.
Cầm các loại chứng chỉ học bổng cùng những thứ khác
trong trường có thể đạt được tất cả vẻ vang, còn mang theo một ước mơ đẹp đối
với tương lai.
Hiện thực nói nói cho cô rằng, những chứng chỉ học
bổng gì đó, danh h