Polaroid
Nhớ Mãi Không Quên

Nhớ Mãi Không Quên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323851

Bình chọn: 10.00/10/385 lượt.

g thể không rời đi

cái ổ chăn ấm áp, tùy tiện chụp lấy một cái áo len, mặc áo khoác ngoài vào, vội

vội vàng vàng chạy tới. Đợi cô đến được KTV, khi đẩy cửa ghế lô ra, Lãnh Thanh

Thu liền nhào tới, đem trọng lượng cơ thể đè lên trên người cô, cũng không đợi

Tần Vũ Dương hỏi một câu, cô ấy liền ngủ mất. Tần Vũ Dương không thể không đem

cô ấy đỡ đến ghế sa lon gần đó, dưới ánh đèn mờ mờ không rõ, nhìn lướt qua,

trong lòng mặc niệm.

Cũng thật trùng hợp, phần lớn người ở trong ghế lô này

cô đều biết, đa số là người của tập đoàn Phong Hoa, Thạch Lỗi, Cố Mặc Hàm cũng

có mặt.

Tần Vũ Dương không biết tại sao Lãnh Thanh Thu lại

cùng bọn họ ở chung một chỗ, thật muốn trả lại sự phiền não này do cô ấy mang

đến, âm thầm ở bên hông Lãnh Thanh Thu nhéo mạnh một cái, Lãnh Thanh Thu khó

chịu một chút rồi lại ngủ tiếp.

Lúc này một Phó tổng của Phong Hoa trước đây đã từng

hợp tác qua, quan hệ cũng không tệ lắm, tiến tới đây nói: "Vũ

Dương, ngại quá, hôm nay chúng tôi có một bữa tiệc nhỏ chào đón Cố tổng mới

đến, Thanh Thu uống vài ly, nên hơi say rượu."
Sau đó lại dùng ánh mắt ý bảo: "Đây

là Cố tổng, anh ta thế nhưng là nhân tài mà công ty chúng ta trả lương cao

tuyển dụng từ nước Mỹ về đấy."
Sau

đó nói với cô về những chiến tích vẻ vang của Cố Mặc Hàm ở Mỹ, công ty rất coi

trọng trình độ của anh ta và vân vân.

Đây là lần thứ hai trong hôm nay Tần Vũ Dương nghe

được lời giới thiệu tương tự như vậy, ban ngày cô lúc đó vẫn còn đang trong sự

ngạc nhiên, sau khi trở về thì bận rộn với công việc cũng không còn thời gian

suy nghĩ nhiều, mệt mỏi một ngày buổi tối về đến nhà là nằm xuống ngủ liền. Bây

giờ cô mới có thời gian ngẫm nghĩ, đúng vậy, anh ấy hiện giờ đang ở Phong Hoa,

cùng Thanh Thu quen biết là điều tất nhiên, cô làm sao lại quên mất. Ngẩng đầu

nhìn Cố Mặc Hàm cách đó không xa đang đứng quay lưng về phía cô, cô vẫn luôn

biết Cố Mặc Hàm không hề đơn giản, thời còn là học sinh cũng đã nhìn thấy

qua, nhưng hiện tại nhiều người dùng giọng điệu sùng bái như vậy nói về anh,

Tần Vũ Dương một chút cũng không giật mình.

Cố Mặc Hàm, xem ra anh ở trong quốc gia tư bản hỗn độn

đó vẫn tốt như trước kia! Vừa mới trở về liền được Phong Hoa nhận làm đến địa

vị cao như vậy, nhưng nếu ở bên đó vẫn tốt đẹp, vì sao lại muốn trở về, cho dù

là muốn trở về, thì có nhiều nơi như vậy, tại sao lại chọn thành phố C.

Lúc này, Cố Mặc Hàm hình như là nghe được lời giới

thiệu về anh, liền quay đầu lại. Phó tổng này lập tức nói: "Cố

tổng, đây là Tần tổng của Đằng Đạt."


Tần Vũ Dương lại một lần nữa phát huy kinh nghiệm

nhiều năm qua trong công việc, lập tức đưa tay ra, nói: "Cố

tổng, xin chào. Tôi là Tần Vũ Dương."


Cố Mặc Hàm lại một lần nữa đưa tay nắm lấy đầu ngón

tay của cô, nói: "Cố

Mặc Hàm. Cô Tần, xin chào."
Tay

của cô thật lạnh, đây là cảm giác duy nhất của Cố Mặc Hàm.

Hôm nay là đồng nghiệp công ty tổ chức bữa tiệc chiêu

đãi anh và Thạch Lỗi, Thạch Lỗi từ chức công việc lúc trước để đến Phong Hoa

giúp anh, không khí cũng không tệ lắm, các đồng nghiệp đối với anh rất nhiệt

tình, ăn cơm xong rồi lại tới KTV. Sau đó có một đồng nghiệp nữ uống say, nên

gọi điện thoại nhờ người khác đến đón. Nhưng anh không nghĩ tới người đến đón

sẽ là cô.

Cô vừa vào ghế lô là anh đã nhìn thấy, tóc có chút lộn

xộn, trên mặt không phấn trang điểm, lộ ra hương vị sạch sẽ, trên người ăn mặc

rất giản dị, giống như bộ dạng khi còn ở trường học.

Thạch Lỗi bên cạnh cằm đã muốn rớt xuống, Cố tổng? Cô

Tần? Hai người bọn họ đang làm gì vậy?



Đưa Lãnh Thanh Thu về xong, Tần Vũ Dương về đến nhà

thì trời cũng đã gần sáng, nằm ở trên giường làm thế nào cũng không ngủ được.

Mở to đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà,

Tần Vũ Dương chợt có một loại cảm giác vô lực, vì Cố Mặc Hàm, nhưng cũng vì

chính cô.

Cô cũng không biết tại sao khi có người khác giới

thiệu Cố Mặc Hàm thì cô cứ theo bản năng giả vờ như không quen biết anh vậy,

càng làm cho cô không hiểu được là vì sao Cố Mặc Hàm cũng phối hợp với cô.

Ngày thứ hai đi làm, khi trợ lý Tiểu Lương đem dự án

hợp tác cùng Phong Hoa giao cho Tần Vũ Dương, cô mới ý thức tới tính nghiêm

trọng của vấn đề, bởi vì văn kiện đưa tới dưới dòng người phụ trách là chữ ký

của Cố Mặc Hàm. Tần Vũ Dương bỗng có chút hoảng hốt, có ý nghĩa là trong thời

gian dài sắp tới cô sẽ cùng người phụ trách này có liên lạc khá mật thiết, hơn

nữa đây là một vụ rất lớn, vô luận là Phong Hoa hay Đằng Đạt cũng đều coi trọng

hợp đồng lớn này, cô nhất định phải làm cho tốt.

Tần Vũ Dương vuốt ve chữ ký của Cố Mặc Hàm trên văn

kiện, chữ ký đó vô cùng đẹp, nhàn nhạt tiết lộ ra sự tự tin cùng khí thế của

người ký. Tần Vũ Dương nhớ tới, Cố Mặc Hàm đã từng nói với cô những gian khổ

luyện chữ lúc còn nhỏ cùng với sự nghiêm khắc của ông nội đối với anh, cô còn

nhớ rõ năm đó khi Cố Mặc Hàm nói cho cô biết điều này, cũng lộ ra niềm kính yêu

của anh với ông nội.

Cụ ông nhà họ Cố xuất thân là quân nhân, mặc dù sau

này ở chức vị cao, nhưng mà đối với vãn bối