
ần Vũ Dương của Đằng Đạt, nói cô trẻ tuổi xinh đẹp, miệng lưỡi, khéo léo linh
hoạt, mạnh vì gạo bạo vì tiền, hiệu suất làm việc hơn người, vv và vv. Thạch
Lỗi cũng từng nói qua với anh, nếu như người ở trong xã hội nhiều năm phấn đấu
chăm chỉ có thể lõi đời khôn ngoan như yêu tinh..., như vậy Tần Vũ Dương hiện
tại đã tu luyện thành ma rồi. Cô nói lên phương án rất tốt, có thể cho là hoàn
mỹ. Đối với các vấn đề đặt ra bởi cấp dưới của mình cũng có thể giải thích rõ
ràng.
Sau khi Tần Vũ Dương giải thích xong, uống một ngụm
nước, sau đó song phương bắt đầu đàm phán. Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua cửa
sổ sát phòng họp chiếu lên người anh, làm cho trên người anh mang theo một lớp
màu vàng nhạt, thậm chí có thể nhìn thấy những sợi tơ nhỏ trên lỗ tai, cả người
anh ngồi trong ánh mặt trời, tạo cho Tần Vũ Dương một cảm giác thật ấm áp. Anh
từ đầu đến cuối cũng không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng lắng nghe, Tần Vũ
Dương thậm chí cho là anh đang thất thần, nhưng khi hỏi ý kiến của anh thì anh
vẫn có thể đưa ra rất chính xác những vấn đề quan trọng, không nói nhiều, nhưng
mỗi câu đều có trọng điểm.
Đây là một dự án lớn, không phải chỉ trong ngày một
hai ngày là có thể bàn bạc xong, sau hơn hai giờ trôi qua, đoàn người Tần Vũ
Dương đang chuẩn bị cáo từ.
Cố Mặc Hàm sau khi hoàn tất tổng kết, đột nhiên quay
đầu hướng Tần Vũ Dương nói: "Thứ sáu tuần này có buổi họp mặt bạn
học cô sẽ đi chứ?"
Tần Vũ Dương rõ ràng theo không kịp cách suy nghĩ nhảy
vọt này của anh, không biết anh sao lại đột nhiên từ dự án hợp tác kéo đến buổi
họp mặt bạn học, chẳng qua chỉ là thuận miệng trả lời:"Ừ." Sau khi trả lời xong thì mới phản ứng lại, muốn đổi ý
khẳng định là không còn kịp rồi.
Cố Mặc Hàm khóe miệng cong lên, thản nhiên cười,
trong mắt thoáng hiện tia âm mưu đã thực hiện được.
Tần Vũ Dương mặc dù trong lòng tức đến nghiến răng
nghiến lợi, nhưng mà trên mặt vẫn phải duy trì nụ cười.
Ai lại không biết cô Tần Vũ Dương từ sau tốt nghiệp
thì đã không tham gia qua buổi họp mặt bạn học gì đó, lần này làm sao có thể đi
được! Chuyện của cô và Cố Mặc Hàm năm đó gần như là mọi người đều biết, Tần Vũ
Dương không muốn nhìn thấy bọn họ mang theo sự thông cảm, thương hại hoặc là
ánh mắt hả hê trên sự đau khổ của cô, cô né tránh bọn họ từ xa, toàn tâm phấn
đấu sự nghiệp của mình, vì tạo cho mình một động lực, không muốn làm cho bọn họ
xem thường mình. Sau năm năm tốt nghiệp, Tần Vũ Dương ở trong phong sinh thủy
khởi [1'> hỗn độn này, nhưng những khó khăn trong đó chỉ có mình
cô hiểu.
Nghĩ tới đây, Tần Vũ Dương đột nhiên phát hiện đây
cũng là một quyết định hay, hiện tại tên của Tần Vũ Dương trong ngành này là cỡ
nào lóe sáng, người khác làm sao có thể lại tự khinh bỉ mình nữa, vả lại,
chuyện của cô và Cố Mặc Hàm đã qua lâu như vậy, ai còn nhớ. Đến lúc đó nhất
định khiến bọn họ nhìn thấy một Tần Vũ Dương đầy vẻ vang!
Buổi chiều thứ năm trước khi tan tầm Tần Vũ Dương đã
hẹn Lãnh Thanh Thu đi dạo phố mua quần áo, đi thẩm mỹ viện để bảo dưỡng, tới
tiệm tóc làm tóc, làm cho Lãnh Thanh Thu không hiểu chuyện gì.
"Tớ
nói này, Tần Vũ Dương, cậu là chuẩn bị đi xem mắt, hay là đi gặp cha mẹ chồng
tương lai hả?"
"Tớ
sẽ đi tham gia buổi họp mặt bạn học."
"Ơ
kìa, thật là người phụ nữ phù phiếm, chậc chậc chậc."
Tần Vũ Dương nhìn vào một người đẹp mắt phượng mày
ngài ở giữa gương, thì nở nụ cười thật tươi.
Buổi họp mặt bạn học được đặt tại một quán tự nướng
ngoài trời rất có tiếng, quán này ở vùng ngoại ô thành phố C, khung cảnh xung
quanh rất được, dựa vào núi lại gần sông, lại ở trên một bãi cỏ xanh mơn mởn mà
nướng thịt là một sự hưởng thụ. Tần Vũ Dương vẫn khá thích hình thức này, nhưng
lại không nghĩ tới sự xuất hiện của mình sẽ mang đến sự xôn xao lớn như vậy.
Lúc đó bạn học ở H Đại đã tốt nghiệp nhiều năm nhìn
thấy một cảnh tưởng: sau khi Tần Vũ Dương xinh đẹp lộng lẫy xuống xe, không có
lập tức đi đến bọn họ, mà là đi qua ghế lái phụ, từ trên xe ôm xuống một bé
trai như tượng khắc ngọc mài, sau đó dắt tay đứa trẻ đi tới, vừa đi vừa mỉm
cười cúi đầu cùng bé trai nói gì đó, chọc cho bé trai cười khúc khích không
ngừng.
Vốn là cảnh tưởng náo nhiệt bây giờ lại càng huyên náo
hơn:"Tần
Vũ Dương có đứa nhỏ?"
"Không
có nghe nói cô ta đã kết hôn."
"Thật
là không nhìn ra."
"Cái
này có cái gì ngạc nhiên chứ, không biết đứa nhỏ là của người nào, cô ta có thể
bay lên nhanh như vậy lẽ nào không có phép tắc bí mật sao?"
Khi Cố Mặc Hàm nhìn đến một màn này, trái tim dường
như bị một bàn tay vô hình hung hăng siết chặt, đau đến anh không thở nổi.
Những năm nay anh mặc dù vẫn chú ý mọi nhất cử nhất động của Tần Vũ Dương,
nhưng trong một năm mới bắt đầu anh không có bất kỳ tin tức nào của Tần Vũ
Dương, nhưng cho tới bây giờ cũng không có suy nghĩ trong khoảng một năm đó Tần
Vũ Dương rốt cuộc đi nơi nào đã làm gì. Đối với sự xuất hiện đột ngột của bé
trai này, anh không nhìn ra bất kỳ nét nào giống anh, rốt cuộc là đứa nhỏ là
của a