
i vậy?
Thạch Lỗi nhìn Cố Mặc Hàm bên cạnh, cậu ta vẫn duy trì
vẻ mặt thờ ơ, nhưng ánh mắt đã thay đổi, trong đôi mắt thâm thúy có lóe lên một
tia khủng hoảng, có đau buồn, có hối hận, còn có một chút gì đó mà anh nhìn
nhưng không hiểu được. Đây là cái tình huống gì? Đôi tình nhân chia tay nhiều
năm, lúc gặp lại nam thì muốn quay lại, thế nhưng lại phát hiện nữ đã sớm kết hôn
sinh con?
Khi Tần Vũ Dương đến gần, những người đó lại biến
thành một khuôn mặt khác, vây quanh Tần Vũ Dương khen thằng bé đáng yêu. Thằng
bé cười híp mắt ngọt ngào gọi chú gọi dì, Tần Vũ Dương cũng cùng bọn họ hàn
huyên, nhưng mà cô không hiểu là vì cái gì mà Cố Mặc Hàm nhìn cô với ánh mắt
lạnh lùng, chẳng lẽ gần đây cô có trêu chọc gì anh sao?
Dĩ nhiên, tất cả mọi người đều rất ăn ý không có nói
chuyện năm đó.
Sau đó bọn họ ngồi vây quanh chỗ nướng thịt, Tần Vũ
Dương đối với thằng bé cẩn thận tỉ mỉ cùng với thằng bé đối với cô ỷ lại càng
thêm khẳng định đứa trẻ này đúng là của Tần Vũ Dương.
"Dì
nhỏ, con muốn đi toilet."
Vốn là một nhóm người náo nhiệt nay đột nhiên trở nên
yên tĩnh, đều nhất tề nhìn về phía Tần Vũ Dương, Tần Vũ Dương không hiểu hỏi: "Sao
vậy?"
"Nó
mới vừa rồi gọi cô là gì?"
"Gọi
là dì nhỏ, mà có chuyện gì vậy?"
"Nó
không phải là con của cô sao?"
"Tôi
lúc nào thì nói nó là con của tôi?"
___________
[1'> Phong
sinh thủy khởi có nghĩa là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến
đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc.
Thật ra thì chuyện là như thế này.
Buổi sáng thứ sáu, Tần Vũ Dương liền bắt đầu thay quần
áo, trang điểm, sửa sang xong đang chuẩn bị ra cửa thì nhận được điện thoại của
chị gái.
"Vũ
Dương, em hôm nay có thời gian rảnh không?"
"Chị
nói gì đó."
"Anh
rể em đi công tác có khả năng chiều mới về được, bệnh viện lại có việc gấp tìm
chị, Duệ Trạch không ai chăm, em giúp chị mang nó một ngày thôi, buổi chiều sẽ
gọi cho anh rể em đến chỗ em đón về."
".
. . . . ."
"Thế
nào em có việc sao?"
"Không
có, em bây giờ đang đi ra ngoài sẽ tới chỗ chị đón cháu ngoại trai em."
Lâm Duệ Trạch là cháu ngoại trai nhỏ của Tần Vũ Dương,
năm nay mới bốn tuổi thôi, trông đã phấn trắng nõn nà, tuổi còn nhỏ nhưng có
thể nhìn ra vẻ khuynh thành rồi, rước lấy không ít đào hoa, đáng tiếc chỉ là
một đứa hoa tâm cây củ cải lớn [1'>, đối
với các bạn nữ sinh nhỏ tuổi cùng lớp trong nhà trẻ từ trước đến giờ ai đến
cũng chưa từng cự tuyệt.
Tần Vũ Dương vừa lái xe vừa trêu đùa cháu ngoại trai
nhỏ ngồi bên chỗ ghế phụ.
"Lâm
Duệ Trạch, con lại đổi bạn gái sao?"
".
. . . . ."
"Làm
sao con phớt lờ dì vậy?"
"Con
đang thất tình."
".
. . . . ."
"Chuyện
gì xảy ra, nói một chút cho dì nhỏ nào."
"Tiểu
thanh mai của con ưa thích tiểu trúc mã khác rồi."
"Ặc.
. . . . ."
Lần đầu tiên Tần Vũ Dương nghe được thanh mai trúc mã
có thể gọi như vậy, cười lớn sờ sờ đầu cháu ngoại trai nhỏ, "Hôm nay
dì nhỏ dẫn con đi ăn thức ăn ngon, đừng có đăm chiêu ủ dột nữa, ha ha!"
"Dì
nhỏ, dì nhỏ! Con muốn đi toilet" Lâm
Duệ Trạch lớn tiếng la hét.
"Ừh,
đến nhờ chú đang ngồi ở đó đi?" Tần
Vũ Dương cười tủm tỉm hỏi.
"Lại
đây, cậu nhóc, chú dẫn con đi." Cố
Mặc Hàm ngoắc ngoắc tay Lâm Duệ Trạch.
Lâm Duệ Trạch thấy khí chất xuất chúng của chú đó lập
tức liền chạy lao tới.
Mọi người khôi phục lại tinh thần, mới vừa rồi náo
nhiệt bị cắt đứt nay lại tiếp tục. Thạch Lỗi tiến tới trước mặt Tần Vũ Dương,
nói: "Tần
Vũ Dương, cô thật được nha!"
"?"
"Cô
không phải cố ý mang theo đứa nhỏ đến để kích thích Mặc Hàm chứ?"
"Này,
đối với tôi, anh ta là ai chứ, tôi ngay cả tâm tư kích thích anh ta cũng không
muốn hao phí đâu!"
"Phải
không đó?"
Thạch Lỗi cười rộ lên, Tần Vũ Dương đang muốn trả đũa,
thì điện thoại lại vang lên, là cha Lâm Duệ Trạch gọi tới muốn đón nó.
Tần Vũ Dương đứng dậy đi đến toilet tìm Lâm Duệ Trạch,
đi nửa đường liền gặp Cố Mặc Hàm đang ôm Lâm Duệ Trạch.
"Thật
là làm phiền anh, Cố tổng."
Lại nữa rồi! Cô vẫn còn chưa muốn kết thúc. Cố tổng?
Cố Mặc Hàm có sự thôi thúc muốn vỗ trán.
"Lâm
Duệ Trạch, đi, cha con tới đón con này!"
Nhưng Lâm Duệ Trạch lại ôm cổ Cố Mặc Hàm không buông,
thật vất vả mới dụ dỗ để cho cha nó dẫn đi, Tần Vũ Dương khẽ mỉm cười với Cố
Mặc Hàm, rồi xoay người đi.
Chờ Tần Vũ Dương từ toilet trở lại, phát hiện không
khí có chút tế nhị.
Ngẩng đầu nhìn, Tần Vũ Dương trong lòng cười lạnh,
Triệu Tịch Vũ!
Cố Mặc Hàm trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chẳng
qua chỉ là khẽ cau mày. Triệu Tịch Vũ đang mỉm cười nhìn Tần Vũ Dương, tầm mắt
của những người khác thì bắn qua lại trên mặt ba người Cố Mặc Hàm, Tần Vũ
Dương, Triệu Tịch Vũ hi vọng sẽ nhìn thấy một chút gì đó.
Tần Vũ Dương nhìn Triệu Tịch Vũ, mấy năm không gặp, cô
ta vẫn như trước, thuần khiết thanh tú, chim nhỏ nép bên người vậy.
Tần Vũ Dương chỉ cảm thấy cảnh tượn