
em lên gác đánh đàn đây.”
“Ngoan lắm!” Tử Ngạo dịu dàng vuốt lên mái tóc Tử Kiều.
Tử Kiều đứng dậy, chính vào lúc quay người đi lên gác, cô lại nghe thấy giọng nói của anh: “Tiểu Kiều, nếu không muốn học đàn thì cũng đừng miễn cưỡng bản thân.”
Cơn mưa bên ngoài chẳng hiểu đã kéo dài bao lâu, nước mưa nhạt nhòa cả bầu trời, mưa rơi hắt vào cửa sổ tạo lên tiếng tí tách vui tai. Cửa kính đã ướt đẫm từ lâu, thế giới bên ngoài là một khoảng trời mờ ảo, trái tim Tử Kiều cũng càng lúc càng nhạt nhòa. Những phím đàn đen trắng không ngừng nhảy múa, tiếng nhạc vui tai lảnh lót vang lên không ngừng. Lúc này, trái tim cô thực sự muốn nói rất nhiều điều, thế nhưng chẳng thể nào cất thành tiếng được.
Cô giáo thường nói, trên thế gian này âm thanh tuyệt đẹp nhất chính là tiếng dương cầm. Một người nghệ sĩ đánh dương cầm xuất sắc là người chỉ cần ngồi trước đàn là có thể khiến những phím đàn không có sinh mạng kia trở nên sống động, thứ truyền tải đi không chỉ là tiếng nhạc mà còn là suy nghĩ và tâm trạng của bản thân người đó nữa.
Thế nhưng, lần này, cho dù Tử Kiều có tập trung đến mức nào, cũng chẳng thể nào diễn đạt được trái tim của mình bằng những phím đàn không sinh mạng này, thứ cô cần là một người có thể thấu hiểu bản thân. Những giai điệu bình thản đó vang lên, thứ để lại chính là cảm giác lạc lõng, khó chịu.
Trái tim khép kín vào lúc đó đã mở rộng, Tử Kiều buồn bã đến mức ngả người vào chiếc dương cầm, tạo nên những âm thanh hỗn loạn, không âm luật gì cả. Những dòng nước nóng ấm lăn dài trên má cô một cách lặng lẽ. Dần dần, tiếng đàn dứt, cả căn phòng chìm vào im lặng rồi vang lên tiếng khóc thút thít của cô.
Tử Kiều đã yêu anh lâu như thế, vậy mà anh trước nay không hề biết tâm ý của cô. Cô thực sự cảm thấy quá mệt mỏi, nên giờ đây chỉ muốn được nghỉ ngơi, thế nhưng tại sao, dù cô có trốn đến đâu cũng vẫn nghe thấy giọng nói của anh
“Tiểu Kiều, mau tỉnh lại đi!” Giọng nói lo lắng của anh vẫn luôn vang bên tai cô. “Tiểu Kiều, Tiểu Kiều, mau tỉnh lại đi. Đừng khóc nữa, mau tỉnh dậy đi!”
Tử Kiều cảm nhận được cơ thể mình đang bị rung lắc, cảm giác đau đớn cũng như truyền xuống từ khuôn mặt, là ai đó đang đánh cô? Sau khi mở đôi mắt đau nhói ra, cô thấy đôi mắt sâu thẳm quen thuộc, tràn đầy lo lắng và yêu thương.
Thấy Tăng Tử Kiều tỉnh lại, Tăng Tử Ngạo như thở phào nhẹ nhõm.
“Rốt cuộc em đã mơ thấy gì hả? Tại sao lại khóc lóc thê thảm vậy?” Tử Ngạo đưa tay vuốt những lọn tóc dính trên má Tử Kiều, rồi lau nước mắt cho cô.
Tất cả những chuyện khi nãy chỉ là một giấc mơ? Rốt cuộc bây giờ cô đang mơ hay khi nãy mới là mơ? Tăng Tử Kiều đảo mắt, khi thấy chiếc đèn pha lê treo trên trần nhà, cô mới hoàn toàn tỉnh táo… lúc nãy cô đã nằm mơ, còn bây giờ là hiện thực.
Không ngờ giấc mơ đó lại chân thực đến nỗi cô khó lòng phân biệt được rốt cuộc đó là giấc mơ hay hiện thực. Cảm nhận thấy khuôn mặt mình có vẻ ướt át, cô định đưa tay lên lau mặt thì phát hiện ra một sự thật đáng sợ.
Tăng Tử Ngạo tại sao lại nằm trên giường rồi ôm cô vào lòng chứ? Còn nữa, hai tay của anh đang vuốt ve khuôn mặt cô làm gì chứ?
“Tại sao anh lại chạy đến giường tôi nằm hả? Mau xuống đi!” Tử Kiều không hề do dự hất tay anh ra, sau đó đẩy anh ra rồi đạp mạnh xuống giường, vẻ mặt đầy phòng bị. Tăng Tử Ngạo cứ như thế bị Tử Kiều đẩy khỏi giường.
Vào lúc ngồi bệt dưới sàn nhà, khuôn mặt Tử Ngạo hiện lên vẻ kinh ngạc, lặng người nhìn vào người phụ nữ đang bật dậy, ngồi trên giường.
Tiếp đó, tăng Tử Kiều tóm lấy chiếc gối ném về phía anh rồi thét lên: “Tăng Tử Ngạo, tôi cảnh cáo anh, đừng dựa vào việc chưa lĩnh giấy chứng nhận ly hôn là anh có thể hành động tùy tiện nhé! Anh mau cút ra ngoài cho tôi!”
Khẽ nhíu chặt đôi mày, Tăng Tử Ngạo nhận lấy chiếc gối ôm, đứng dậy khỏi mặt sàn, nhìn cô một lúc lâu như đang suy ngẫm điều gì.
Tăng Tử Kiều lại thét lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn? Anh chưa từng thấy người đẹp bao giờ sao?”
Tăng Tử Ngạo than dài một tiếng, bình tĩnh lên tiếng: “Xem ra, sau khi ngủ một giấc, tinh thần em đã phục hồi rất tốt. Hãy yên tâm, cho dù anh biến thái đến mức độ nào, tuyệt đối không bao giờ nảy sinh tà niệm với người phụ nữ đã làm em gái mình hai mươi năm nay, hơn nữa lại đang mất trí nhớ và còn ở kì kinh nguyệt đâu. Anh khuyên em trước tiên nên đi tắm, ra nhiều mồ hôi như vậy, đi tắm sẽ thấy dễ chịu hơn. Nhớ là trước khi tắm hãy soi gương, anh ra ngoài trước đây.”
Tử Ngạo đem chiếc gối ôm đặt dưới chân Tử Kiều, miệng nhoẻn lên nụ cười đầy ẩn ý, sau đó quay người ra khỏi phòng ngủ.
Câu nói vừa xong của Tăng Tử Ngạo khiến khuôn mặt Tăng Tử Kiều lúc đỏ thắm lúc trắng nhợt. Khi cánh cửa phòng ngủ đóng lại, cơ thể cứng đờ của cô cuối cùng cũng có thể thư giãn. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Cô lại nằm mơ. Nửa tháng rồi không gặp anh, kể từ hôm qua, sau khi gặp lại anh, cô bắt đầu gặp ác mộng.
Tại sao mỗi lần nằm mơ, Tử Kiều đều thấy cảnh tượng cô theo đuổi, yêu anh điên cuồng như vậy chứ? Mỗi lần tỉnh dậy, cô luôn thấy khó hiểu, cảm giác đó khiến cô đau khổ vô cùng. Lần này