
“Có phải cái đó đến rồi không?” Tăng Tử Ngạo hạ thấp giọng dịu dàng, chẳng suy nghĩ gì nhiều, anh bế bổng Tử Kiều lên rồi quay người đi về phía giường. Anh nhẹ nhàng đặt cô xuống rồi ngồi bên thành giường, ôm cô vào lòng để cô có thể dựa vào mình một cách thoải mái, dễ chịu nhất, đặt một tay lên bụng xoa nhẹ cho cô.
Dòng dịch nóng ngưng đọng khiến vùng bụng trương phình lên, cảm giác khó chịu lan tỏa toàn thân đã dày vò Tử Kiều suốt nửa tiếng nay cuối cùng cũng giảm xuống đôi chút. Cô mấp máy môi như định nói điều gì đó, thế nhưng thực sự quá đau đớn, sau cùng đành từ bỏ rồi nhắm nghiến mắt lại.
“Đã biết dễ bị đau bụng mà em còn để nhiệt độ điều hòa trong phòng thấp như vậy? Em coi mình là đứa trẻ lên ba sao? Lúc ăn lẩu, anh đã bảo em đừng có uống nước lạnh, em lại không nghe. Bây giờ đau đớn đến mức này, em cảm thấy khó chịu lắm phải không?” Tuy là lời trách mắng, thế nhưng lại chan chứa cảm giác ấm áp, quan tâm. Anh cầm chiếc điều khiển điều hòa ở đầu giường, chỉnh về chế độ dành cho giấc ngủ ban đêm. “Em đã uống sữa nóng pha mật ong chưa?”
Tăng Tử Kiều lại lắc đầu đầy mệt mỏi. Bụng cô quá đau, hai chân mềm nhũn, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, khó khăn lắm cô mới đứng dậy được khỏi bồn cầu, chẳng còn quay về giường được thì sao có thể xuống nhà lấy sữa với mật ong chứ?
Bụng lại nhói đau từng cơn, cơn sau còn mãnh liệt hơn cơn trước, trán cô vẫn lấm tấm đầy mồ hôi. Cô đau khổ nhíu chặt hai đầu mày lại, khẽ rên vài tiếng.
“Như vậy không ổn đâu, em phải uống thuốc giảm đau đi!” Anh buông tay ra khỏi vùng bụng Tử Kiều, chính vào lúc định đứng dậy thì tay lại bị tóm chặt lấy. Anh nhìn khuôn mặt trắng bệch của Tử Kiều, thấy cô lắc đầu rồi thều thào lên tiếng: “Anh trai, đừng đi mà”
Anh lặng người đi, lúc nãy cô vừa gọi anh là gì?
“Đừng có đi mà” Tử Kiều mấp máy bờ môi.
Tăng Tử Ngạo định thần lại, nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của Tử Kiều, anh liền vỗ nhẹ lên tay cô rồi đưa lời an ủi: “Anh chỉ đi lấy thuốc giảm đau giúp em, sẽ nhanh chóng quay lại thôi mà.”
Cuối cùng cô cũng chịu buông tay anh. Anh đứng dậy đi về phía chiếc giá tủ đối diện, nếu anh nhớ không nhầm thì thuốc được để ở chỗ này. Không bao lâu sau, anh tìm được thuốc giảm đau bụng kinh, rót một ly nước ấm, quay lại bên giường bảo cô uống.
Anh vừa đặt ly nước xuống, bàn tay Tử Kiểu lại giữ chặt lấy anh. Anh khẽ nhoẻn miệng, đặt bàn tay lên bụng cô một cách tự nhiên, xoa dịu bớt nỗi đau đớn giúp cô. Động tác quen thuộc này bất giác khiến Tăng Tử Ngạo nhớ lại những tháng ngày trước năm lớp mười hai.
Kì kinh nguyệt đầu tiên của Tăng Tử Kiều đại khái bắt đầu vào mùa xuân năm lớp bảy, ngoại trừ lần đầu tiên không bị đau bụng ra, những lần sau đó, lúc nào cũng kinh thiên động địa. Đến mùa hè lại càng thảm hại hơn, bởi vì cô thích những món ăn lạnh nên càng dẫn đến hậu quả nghiêm trọng.
Mùa hè năm đó, anh vừa thi hết cấp hai, một hôm, băng vệ sinh của cô đã hết, mẹ ra ngoài mua thêm cho cô, để lại một mình anh với Tử Kiều ở nhà. Thấy Tử Kiều đau đớn quặn người nằm trên giường không ngừng rên rỉ, anh cũng thấy rất khó chịu, ngồi bên giường đưa lời dỗ dành cô.
Lúc ban đầu, cô cũng nắm chặt tay anh như thế này. Sau đó, thấy cô đau đớn đến mức tuôn trào nước mắt, anh liền ôm cô vào lòng, sau đó dùng tay xoa nhẹ vùng bụng cho cô. Dần dần, cô không còn khóc nữa, tựa vào lòng anh ngủ thiếp đi. Anh không dám động đậy, chỉ sợ khi cô tỉnh dậy sẽ bị cơn đau dày vo đến mức chết đi sống lại.
Khi mẹ mua một bịch băng vệ sinh lớn về, chứng kiến cảnh tượng này, không những thấy kỳ lạ mà ngược lại còn vui mừng lên tiếng: “Tiểu tử này, con cũng giỏi phết đấy, sau này mỗi kì kinh nguyệt của Tiểu Kiều con hãy phụ trách nhé!”
Vào lúc đó, anh chỉ biết dùng cụm từ “ngẩng đầu hỏi trời xanh” để diễn tả cảm xúc của mình.
Mẹ anh nói được làm được, từ đó trở đi, mỗi kì kinh nguyệt của Tiểu Kiều, anh đều phải ở cạnh bên cô, thậm chí, sau đó ngay cả việc đi mua băng vệ sinh cho Tử Kiều cũng đặt trên vai anh. Vào lúc đó anh mới chỉ là một thiếu niên trẻ tuổi vừa tốt nghiệp cấp hai mà thôi.
Mỗi lần ra siêu thị mua mấy gói băng vệ sinh hồng hồng xanh xanh, anh đều không hiểu tại sao thứ đó lại còn phân ra loại mỏng, lại dày, có cánh, không cánh, dùng ngày, dùng đêm… Đối mặt với giá hàng cao ngất, anh liền lấy mỗi loại một gói ném vào xe đẩy hàng rồi đi thanh toán. Ra đến quầy thu ngân, chị nhân viên nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc mà kì lạ.
Dần dần, người ta cũng bắt đầu quen mặt anh, thường hay đưa lời chào hỏi: “Này, cháu lại đến mua đồ cho em gái hả?” Sau đó còn nhiệt tình giới thiệu cho anh các loại sản phẩm, anh chỉ còn biết gật đầu lúng túng mà thôi.
Tình cảnh này diễn ra liên tục cho tới khi anh lên đại học mới được cải thiện. Có lẽ là thói quen, sau đó thi thoảng đến siêu thị, anh vẫn thường đi cùng Tử Kiều để mua băng vệ sinh. Mãi cho tới hôm nay, anh vẫn nắm vững trong lòng bàn tay, Tử Kiều bị mẫn cảm với nhãn hiệu băng vệ sinh nào, thích sử dụng nhãn hiệu nào anh đều biết.
Tử Kiều trước nay không bao giờ cảm thấy xấu hổ vì chuyện này, anh cũng chẳng bận tậm