Polaroid
Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323093

Bình chọn: 10.00/10/309 lượt.

ỗi ngày có thể ngủ thêm 20 phút .

“A……” Lỗ Như Hoa hơi khó xử. Hôm qua cô đã nghĩ về sau nên ít bán hàng ở khoa mỹ thuật. Một là sợ Lỗ Tự Ngọc không được tự nhiên, hai là không muốn gặp Văn Sơ

“Chị hai.” Vừa nghĩ đến Lỗ Tự Ngọc thì cậu xuất hiện

Tinh thần Lỗ Như Hoa lập tức tỉnh táo, hai mắt sáng lên. Ngay cả Văn Sơ cũng kinh ngạc nhìn Lỗ Như Hoa “cải lão hoàn đồng”, đột ngột nhanh nhẹn như vừa uống tăng lực.

“Ăn sáng không?” Lỗ Như Hoa đẩy Cá voi và Văn Sơ đang đứng chắn qua một bên, chạy về phía Lỗ Tự Ngọc.

Văn Sơ cảm thấy Lỗ Như Hoa dùng cánh tay khí lực dời lấp Thái Sơn mà đẩy hắn!

“Ăn rồi, cái bánh hôm qua chị đưa tới đó.” Lỗ Tự Ngọc mỉm cười nhìn chị. Cậu móc túi áo lấy khăn tay đưa cho Lỗ Như Hoa: “Chi hai, lau tay đi.”

“Làm biếng lắm, khỏi” Giọng nói Lỗ Như Hoa hơi giận dỗi, “Không phải nói là điểm tâm muốn ăn mới mẻ sao? Lai ăn bánh cách đêm. Sao em không ghé căn tin? Không thì để chị mang tới cho!”

“Chi cũng ăn bánh cách đêm đó thôi, đâu có việc gì.” Lỗ Tự Ngọc lắc đầu.

Lỗ Như Hoa bỗng nghĩ đến chuyện khác “Cho em mấy trái cà chua. Chút nữa học quân sự xong chị lên sân thể dục tìm em nha. Đừng vận động nhiều quá, nếu thấy mệt thì báo với huấn luyện viên xin nghỉ.”

Cá voi nhìn tới ngẩn người, Văn Sơ rùng hết cả mình, da gà nổi rột rột, khinh bỉ trừng mắt nhìn hai chị em Như Hoa một cái, sải bước bỏ đi.

Thật là không may, hắn vừa bước vừa buồn bực. Buổi sáng vừa ra tới đã gặp phải Lỗ Như Hoa. Cô ta còn muốn vào thao trường. Trường S lớn như vậy, không còn chỗ nào khác bán hàng sao?

Đúng như hắn nghĩ!

Trường S lớn như vậy, Lỗ Như Hoa quả thật không đến chỗ nào khác bán hàng ……

Đồng thời, trong ngày đầu tiên học quân sự, Văn Sơ cũng chân chính hiểu được cái gì gọi là «nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ vĩ đại nhất thế giới» !

Sân huấn luyện rất lớn, đồng thời rất nhiều khoa hệ thao luyện ở đó. Ngoài biên sân tập cũng có vài người lén lút bán nước khoáng và mấy thứ linh tinh. Kỳ quái là chỉ riêng Lỗ Như Hoa bên này là bán được nhiều.

Bởi cô chỉ chọn những “mặt hàng” thu hút!

Lỗ Như Hoa biết bản thân sức lực có hạn, nếu chỉ tập trung vào nước khoáng, sẽ phải cạnh tranh kịch liệt, lai thêm nội quy trường học ngăn cản. Cuối cùng cô quyết định không bán nước khoáng, tập trung vào mặt hàng sơn tra: Sơn tra khô và sơn tra thái nhỏ.

Quảng cáo của cô tương đối đơn giản dễ hiểu:

Muốn giải khát, uống sơn tra;

muốn vui vẻ, tìm Như Hoa!

Kết quả là, trong thao trường quân sự, gần như mỗi sinh viên đều cầm chai nước khoáng mãnh liệt lắc lắc, mắt nhìn lom lom vào trong, chờ đợi miếng sơn tra ngâm nước lờ đờ trồi lên… Cắn môi, tiếp tục mỉm cười, nụ cười là thương hiệu nghề nghiệp, không phải sao? Bán sức lao động nuôi sống bản thân và em trai, có gì không đúng?

Đương nhiên, nếu có ai tuyệt đối không mua sơn tra của Như Hoa, người đó phải là Văn Sơ.

Hắn khinh thường, tuy rằng hắn không ghét mùi sơn tra……

Buổi sáng học quân sự còn chưa đến nỗi, ba giờ chiều mới là thời điểm gian nan. Đám sinh viên đứng dưới ánh mặt trời chói chang, thực hiện những động tác đơn điệu – chán chường – buồn tẻ. Lỗ Như Hoa gắt gao nhìn Lỗ Tự Ngọc, tầm mắt không rời ba tiểu đội thuộc khoa mỹ thuật.

Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi 10 phút.

Lỗ Như Hoa cầm bình nước sơn tra đưa cho Lỗ Tự Ngọc vừa tới. Nhìn cậuu rất uể oải, gương mặt ửng đỏ, thần sắc có vẻ mỏi mệt.

“Em giả bộ cảm đi.” Lỗ Như Hoa đau lòng, “Nắng gắt như vầy dễ bị bệnh lắm.”

“Không sao, còn giỡn được!” Lỗ Tự Ngọc mỉm cười trả lời.

“Nếu vậy, em ghi tên tham gia một vài câu lạc bộ đi. Chị thấy câu lạc bộ văn nghệ đang tuyển người, hình như là để tham gia đêm văn nghệ chào mừng sinh viên mới. Chi đăng ký nha, bận việc là có thể danh chính ngôn thuận không phải học quân sự nữa.” Lỗ Như Hoa còn lầm bầm thêm, “Học cực khổ quá.”

Lỗ Tự Ngọc lắc đầu,“Em không thích ca hát, không đi.”

Lỗ Như Hoa cảm thấy em mình đang cố tỏ ra mạnh mẽ.

Tham gia môt vài câu lac bô, bận việc sẽ không phải học quân sự? Nghe hấp dẫn quá…… Ủ rũ như miếng đậu hũ – Văn Sơ «vô tình đi ngang», “không cẩn thận” nghe Lỗ Như Hoa xúi bẩy em trai, hý hửng mừng thầm.

Đêm đó, câu lạc bộ văn nghệ xuất hiện thêm một người.

“Bạn học, đêm nay tập bài hợp xướng sông Hoàng Hà nha.”

“Ừ.” Văn Sơ gật đầu.

“Đây là nhạc phổ.”

“…… Tôi không nhìn được nhạc phổ.” Văn Sơ nhún vai.

“…… Đừng lo, bạn hát thử đi? Phong ở rống, mã ở kêu, Hoàng Hà ở rít gào.”

“Không biết.”

“Không biết? Tiểu học không phải học qua rồi?”

“Tôi học tiểu học ở Thụy Sĩ.”

“……”

“Vậy… Nếu không hát, vậy bạn có thể chơi nhạc cụ không?”

“Không biết…… Hay … huýt sáo có được tính không?” Văn Sơ thản nhiên.

“……”

Trong góc câu lac bô văn nghê, vài người chỉ đạo hợp xướng thì thầm.

“Tên Văn