Old school Swatch Watches
Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Như Hoa Kỳ Thật Không Như Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324103

Bình chọn: 8.5.00/10/410 lượt.

tẻ, quá buồn tẻ, đến mức hắn phải làm một cái gì đó để trút hết nhàm chán.

Đêm bình an! Thật trái ngược với đêm bình an một năm trước. Ký túc xá trống trơn, gốc thông của Lỗ Như Hoa và những món quà lủng lẳng như rễ cây đứng đơn độc, như sự cô đơn trong lòng hắn.

Văn Sơ lấy từ dưới gầm giường ra một chai rượu, hắn trộm cái chai này từ nhà Văn Phỉ, thỉnh thoảng lại mở ra uống cùng bọn Cá voi. Nhưng một người uống có ý nghĩa gì? Văn Sơ cởi áo khoác, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, Lỗ Như Hoa chỉ nói một câu, hắn đã đồng ý mặc lễ phục trắng.

Mặc lễ phục này để làm gì, nhìn Lỗ Như Hoa biểu diễn tiết mục kia sao? Cảnh tượng ở sân khấu từng chút một hiện ra trong đầu hắn. Lỗ Như Hoa tươi cười rạng rỡ, Lỗ Như Hoa mặc váy ngắm đỏ rực, Lỗ Như Hoa trong vòng tay Tiếu Thanh, Lỗ Như Hoa đỏ bừng hai má……

Đúng vậy, điệu nhảy Latin vốn dĩ rất khỏe mạnh, rất phóng khoáng, rất…… Nhưng vì sao người biểu diễn nhất định phải là Lỗ Như Hoa? Cứ tưởng hai ngày nay cô ta vội vã kiếm tiền, hóa ra không phải – là vội vàng yêu đương hẹn hò. Vừa nghĩ đến hai chữ “yêu đương” , trong lòng Văn Sơ bỗng bực bội, khiến cho hắn cảm thấy muốn điên lên.

Trong túi áo khoác có một cái hộp nhỏ, là quà Noel, hắn định đêm nay sẽ tặng Lỗ Như Hoa. Văn Sơ đã chọn rất lâu mới tìm được con búp bê thủy tinh này – một cô bé con đầu to ôm một đĩnh vàng.

Không nhiều tiền, nhưng mắt Văn Sơ vừa nhìn đến, hắn đã muốn mỉm cười, cảm thấy con búp bê đầu to này như được làm để mô tả Lỗ Như Hoa. Hắn mua nó không chút do dự, còn tự mình viết thiếp: Tặng Lỗ Như Hoa tham tiền.

Đây không phải là lần đầu tiên Văn Sơ chọn quà Noel, nhưng là lần đầu tiên hắn thực sự chọn quà, cũng mang hết tâm tư ra chọn. Hắn thậm chí còn lo lắng cả giá tiền, không dám mua quà mắc quá, vì sợ Lỗ Như Hoa không nhận.

Hắn cảm thấy hắn và Lỗ Như Hoa đã trở thành những người bạn tốt, nhưng hôm nay “bạn tốt” lại cho hắn một sự kinh ngạc to lớn.

Lỗ Như Hoa và Tiếu Thanh biểu diễn ăn ý như vậy chẳng phải đã nói lên điều gì sao? Không nghĩ tới việc cô đồng ý diễn văn nghệ, hóa ra là đã cùng Tiếu Thanh làm thành một đôi. Thành đôi thì thành đôi, việc gì phải che dấu tới giờ?

Nỗi tức giận trong lòng Văn Sơ dần dần tăng, làm hắn bắt đầu nóng mặt, lại không muốn kìm chế, lập tức lấy di động ra.

Lần này, Lỗ Như Hoa nhận điện thoại rất nhanh.

“Văn Sơ? Có gì không vậy?” Giọng nói của Lỗ Như Hoa lộ ra một chút hưng phấn, tiếng nhạc, tiếng cười đùa huyên náo, tiếng vỗ tay vang rất rõ trong điện thoại. Hẳn là vũ hội đã bắt đầu.

“Trong 20 phút nữa đến ký túc xá nam.”

“A?”

“Giao dịch lớn! Làm hay không tùy cô, không đến tôi bán cho người khác!” Văn Sơ thả “mồi nhử” xong, không đợi Lỗ Như Hoa trả lời, nhanh chóng cúp điện thoại. Lỗ Như Hoa gọi lại mấy lần cũng không nghe máy.

Cô ta còn tham gia vũ hội! Tâm tình Văn Sơ tồi tệ đến cực điểm, ly rượu không trong tay hắn lập tức bị ném ra ngoài.

Lỗ Như Hoa không làm cho hắn thất vọng. 20 phút sau tiếng đập cửa vang lên, Văn Sơ mở cửa, Lỗ Như Hoa vẻ mặt nịnh nọt đứng nhìn hắn.

Văn Sơ kéo tay cô vào, đá cánh cửa sập lại.

“Bạn Văn Sơ, anh cố tình làm khổ tôi phải không? Trong ký túc xá người ta ra ngoài đi chơi hết rồi, anh có biết tôi vào đây khổ sở thế nào không? Chẳng khác nào đang phải đột nhập vào doanh trại địch quân, suýt nữa bị giám thị nhìn thấy!” Lỗ Như Hoa oán trách.

Văn Sơ híp mắt nhìn, mặt cô đã chùi sạch son phấn, nhưng vì hưng phấn, vẫn ửng hồng như cũ. Quần áo cũng đổi lại như bình thường, cổ vẫn là chiếc khăn quàng đen quen thuộc.

“Có phải cô cảm thấy, khi tới gặp tôi, cô có thể mặc gì cũng được?” Văn Sơ nắm một góc khăn quàng cổ của cô, lơ đãng hỏi.

Lỗ Như Hoa đẩy tay hắn ra, lắc đầu trả lời: “Đồ này là đồ sạch, hơi cũ một chút, nhưng tôi giặt thường xuyên mà. Còn anh, tìm tôi làm gì? Giao dịch lớn gì?”

“Đừng quên cô đã bằng lòng làm cho tôi một chuyện.”

“A?”

“Làm người mẫu cho tôi vẽ.” Văn Sơ nói một cách lười biếng, chỉ tay lên giá vẽ.

Lỗ Như Hoa trợn tròn mắt: “Văn Sơ anh đùa phải không? Đêm nay là đêm Noel nha, tôi muốn đi kiếm tiền, còn nhiều thanh phát sáng chưa bán hết đâu!”

Thanh phát sáng:Làm bằng Silicon, các bạncó thể thấy trong các đêm biểu diễn ca nhạc và những dịp lễ lạc.

“Mấy thứ đó tôi mua hết!” Văn Sơ ném ví tiền qua cho Lỗ Như Hoa, “Muốn lấy bao nhiêu thì lấy.”

Lỗ Như Hoa ngẩn người, khó hiểu nhìn hắn: “Anh hôm nay làm sao vậy, cãi nhau với người nhà hả?”

“Không làm sao hết, tự nhiên muốn vẽ thì vẽ. Lỗ Như Hoa, cô không phải rất có đạo đức nghề nghiệp sao? Đã đồng ý làm người mẫu rồi thì ngồi xuống đi. Còn tiền mua hàng, cứ theo ý cô mà lấy.”

Căn phòng chợt im lặng, Lỗ Như Hoa cầm ví t