XtGem Forum catalog
Những Tháng Năm Hổ Phách

Những Tháng Năm Hổ Phách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322710

Bình chọn: 7.5.00/10/271 lượt.

y đây đúng là bài tập cô bé tự viết, tả lại chính xác hình dáng, màu sắc của cây cúc đẹp nhất trong công viên hôm ấy, chừng này là đủ xác định bài văn này không phải đi chép văn mẫu.

Bài văn ngày đó như thế nào tới giờ Tần Chiêu Chiêu cũng chẳng nhớ rõ. Chỉ nhớ hôm ấy lên lớp, cô giáo vô cùng vui vẻ, dùng cả tiết chữa bài tập làm văn để tuyên dương cô. Với cô bé, vậy cũng như ngã ở đâu đứng lên từ chính nơi đó, trong lòng vô cùng đắc ý, ngực rướn lên thật cao, gương mặt bé nhỏ sáng bừng.

Ngày Quốc tế thiếu nhi năm ấy, Tần Chiêu Chiêu học lớp bốn, Phòng Giáo dục thành phố muốn tổ chức một buổi hội diễn văn nghệ của học sinh tiểu học. Trường dành cho con em nhân viên khu Trường Cơ cũng tham gia một tiết mục tốp ca, Tần Chiêu Chiêu vinh dự được chọn vào nhóm đi dự thi. Cô bé cực kì vui vẻ, trước kia, ngày Quốc tế thiếu nhi chỉ được biểu diễn trên bãi tập nhỏ xíu của trường, còn lần này là được đứng trên sân khấu ở hội trường thành phố hẳn hoi.

Nhà trường đặc biệt coi trọng lần biểu diễn này nên quyết định sẽ thống nhất phục trang cho các học sinh tham gia tốp ca. Trước kia, mỗi khi nhà trường tổ chức hoạt động gì đều thống nhất học sinh mặc quần áo cùng màu; nam sinh mặc sơ mi trắng quần xanh, nữ sinh là sơ mi trắng kèm váy đỏ, những ai không có quần áo đúng màu phải đi mượn. Nhưng quần áo đi mượn nên kiểu dáng lộ cộ không giống nhau, màu sắc cũng đậm nhạt khác biệt, do đó không thể hoàn toàn đồng nhất được. Vì thế, lần này nhà trường quyết định thu của mỗi học sinh hai mươi đồng để may đồng phục sơ mi trắng cùng váy và quần yếm xanh. Còn giày, tất cả thống nhất cùng đi giày da đen.

Nhà trường đề ra yêu cầu về trang phục, bọn trẻ nghe rồi về nhà máy móc truyền đạt lại cho phụ huynh. Ngày ấy, hai mươi đồng là số tiền không hề nhỏ, một công nhân làm việc ở Trường Cơ lương tháng chỉ chừng một trăm đồng. Ba Tần Chiêu Chiêu vừa nghe con gái nói xong liền nhíu mày. “Quần áo đắt quá! Còn bắt phải có giày da đen nữa, thế này vừa quần áo vừa đạo cụ cũng bốn chục đồng rồi. Ba không mua đâu, con đừng đi nữa!”

Tần Chiêu Chiêu nghe vậy òa khóc, nước mắt lã chã. “Không chịu đâu, con muốn đi, con muốn đi mà.”

Cái thuở nhỏ dại ấy bốc đồng ấy, câu cửa miệng của Tần Chiêu Chiêu chính là: “Không chịu đâu, con muốn, con muốn cơ”, đã vậy lần nào cũng khóc váng lên nghe rất khí thế.

Tần ba gay gắt: “Khóc cái gì mà khóc? Ông nội còn đang nằm viện kia kìa, đâu dư tiền mua quần áo, giày dép cho con tung tẩy biểu diễn chứ!”

Ông nội ở quê bị bệnh mấy ngày nay, người già bệnh tật theo bên mình, lần trước các chú các bác đưa ông vào thành phố khám bệnh vì điều kiện thăm khám, điều trị ở thành phố tốt hơn hẳn ở quê. Ba cô là người duy nhất trong cả họ sống ở thành phố, đưa ông nội lên thành phố rồi, đương nhiên mọi chuyện ở đây ba cô phải lo hết. Ông nội nằm viện nửa tháng, chi phí điều trị đều do ba cô chi trả. Bình thường cha già sống ở quê, ông không có cơ hội tận hiếu phụng dưỡng, tất cả đều dồn lên vai các anh em. Tới giờ cha già lên thành phố chữa bệnh, phí điều trị đương nhiên ông không thể thoái thác.

Viện phí không hề rẻ, riêng chuyện này đã khiến ba mẹ Tần Chiêu Chiêu xanh xám mặt mày. Kiếm tiền không dễ, tiêu pha cũng không dám hoang phí. Lương tháng của hai vợ chồng gộp vào chỉ khoảng hai trăm đồng, tạm đủ qua ngày chứ không dư dả gì. Dẫu vậy, đối với họ hàng nghèo khó ở quê mà nói, họ là người thành phố, ăn lương nhà nước, là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, méo mó còn hơn không, vì thế có khó có khổ cũng không cách nào than thở. Hai người chỉ còn cách cẩn thận tỉ mỉ chi tiêu, bớt được đồng nào thì bớt, tuyệt không hoang phí một xu.

©STE.NT

Tự nhiên bỏ ra hơn bốn chục đồng sắm quần áo, giày dép đắt tiền cho con gái lên hội trường thành phố đứng vài phút hát một bài, khiến Tần ba cảm thấy thật hào nhoáng, hời hợt, ông không hề muốn bỏ ra số tiền lớn như vậy. Tần mẹ ngồi bên muốn nói gì lại thôi, rốt cuộc cũng không thốt một lời nào.

Thấy cơ hội được biểu diễn giữa hội trường thành phố sắp trôi qua kẽ tay, Tần Chiêu Chiêu đau lòng, một mình ngồi khóc, bỏ cả cơm chiều. Một cô bé con không thể thỏa được nguyện ước nho nhỏ trong lòng, ngoài việc khóc còn có thể làm được gì nữa đây? Nước mắt ứa ra mang theo bao nhiêu uất ức, tủi thân của cô bé, nước mắt cũng là vũ khí khiến cha mẹ mềm lòng. Rốt cuộc Tần mẹ cũng bị nước mắt của cô lung lạc, hôm sau đưa cho cô hai mươi đồng đi nộp tiền quần áo. Có điều giày da thì không đủ tiền mua nên bà sẽ nghĩ cách mượn cho cô một đôi.

Buổi biểu diễn hôm ấy, Tần Chiêu Chiêu vinh dự được lĩnh xướng, cô bé mặc sơ mi trắng cùng váy yếm xanh lam đứng giữa sân khấu, hai má điểm hai mảng son hồng phớt, càng nhìn càng thấy giống mặt búp bê mịn màng. Một chùm đèn sáng rọi lên cô bé, tất cả người dưới sân khấu đều chăm chú nhìn lên cô. Tần Chiêu Chiêu có chút khẩn trương, cất tiếng hát:

“Hãy để chúng em khua động mái chèo, con thuyền nhỏ lăn tăn sóng gợn.

Mặt biển bao la in bóng tòa tháp trắng, bốn bề cây xanh tường đỏ.

Bóng thuyền nhỏ dập dềnh giữa sóng mênh mông, ngẩng cao đầu đón ngọn gió mát