
ng cô yêu khuôn mặt Dương ở Vũ, và tìm cách được ở gần nó…. Tôi nói
không sai chứ?
Nguyệt tiếp tục, những đòn tấn công sắc bén và hiệu quả. Linh vẫn cúi
gằm xuống mặt bàn, đôi tay run rẩy, và lòng bàn chân nóng ran, khuôn mặt cô đầm đìa mồ hôi…ướt nhẹp.
- Dừng lại đi, điều đó chỉ làm cô đau khổ thôi… Và cứ sống mãi trong ám
ảnh quá khứ như thế… cô có thấy mình quá hèn nhát và yếu đuối không? Con người cô không thế đâu… Linh ạ! Dừng giày vò mình thêm nữa. Cuộc sống
luôn cần biết chấp nhận… dù đó là những điều vô lí nhất!
Nguyệt nói những từ cuối cùng vô cùng chân thành… Ánh mắt thất thần,
khuôn mặt tái đi và đôi bàn tay luống cuống của Linh khiến chị giật
mình. Cô gái này sâu sắc hơn chị tưởng. Yêu tha thiết hơn chị nghĩ … và
cũng hành hạ mình trong nỗi ám ảnh quá nhiều. Nhưng có một cái gì đó ở
cô khiến chị tin: Linh không hề yếu đuối, mỏng manh đến thế! Có chăng
chỉ là cách cô ủ mầm những đau thương, có chăng chỉ là cách cô tự giày
vò, đày đoạ mình ?
Còn Linh… những câu cuối cùng của NGuyệt khiến cô choàng tỉnh, ánh mắt
cô lạc ra khỏi chiếc cốc thủy tinh vô nghĩa trên mặt bàn, ngước lên nhìn Nguyệt, trong chốc lát đảo mắt tìm những bông hoa tím dịu mát. Dừng lại hồi lâu nơi những cánh hoa khẽ rung rinh trong gió chiều phả nhẹ …
Những câu hỏi dồn dập ùa về. .. Đúng, Linh đã không nhận ra điều đây…
Những buổi chiều òa khóc ở Nguyễn Du, những giấc ngủ chập chờn, mê sảng
lúc đêm về,… Dạo này cô hay nghĩ về Dương, những bài hát, những phút
giây… Cô dễ chạnh lòng trước những con đường cũ mà 2 năm qua cô đã đủ
mạnh mẽ đi qua …không có anh. Cô nghẹn ngào trước hình ảnh của mẹ, nhạy
cảm trước những câu nói mẹ đã nói suốt hai năm qua. … Hương hoàng lan
làm cô bật khóc… Gió lướt qua, khẽ lạnh làm cô giật mình…Và những hình
ảnh chập chờn khi Dương, khi người con trai ấy…lảng bảng đi về trong
những giấc mơ, trong những phút vô thức. .. Gần 2 tuần qua, Linh đã sống không một chút “miễn dịch”, không chút lí trí… Quá nhiều cảm xúc và
không thể kiểm soát bản thân…dù chỉ một chút… Hai tuần, ấy cũng là thời
gian cô gặp hắn, Hoàng Vũ, người con trai mà những nếp nhăn khi cười
cũng thật giống anh… Cô chưa bao giờ tự hỏi, tại sao mình chấp nhận vị
trí ấy không chút nghĩ ngợi dù trước đây cô không mấy thiện cảm với công việc ấy. Không thể phủ nhận có một chút kiêu hãnh, hiếu thắng, nhưng
liệu có lí do nào khác…. Bất giác, một cơn gió mát lành khẽ lướt qua,
mùi café thơm nồng len vào mũi, Linh cúi mặt… nụ cười, ánh mắt và nét
mặt , những đường nét thân quen ấy, lại thoáng qua… Là Dương …hay Vũ?
Linh rùng mình. Chính cô cũng không phân biệt được nữa….Linh đưa 2 bàn
tay ôm lấy mặt… trong phút chốc, nước mắt túa ra, không kịp kiểm soát…
- Xin lỗi chị. Em… Cô kéo ghế, chạy ùa ra cửa, đôi chân trần lướt nhanh, bối rối, vội vã trên mặt sàn gỗ chi chit những vệt xước…
Em lại lao ra đường, bơ vơ trong dòng người hối hả, ngược xuôi…
Tôi phanh gấp trên ngã rẽ vào trường khi suýt chạm xe em. Linh lách đầu
xe, vụt đi, không kịp để ý đến sự có mặt của tôi, cũng không ngoảnh lại
để thấy xe tôi vẫn lặng lẽ ngay sau em, không quá xa cũng không quá gần… Em khóc…Những giọt nước mắt thoáng qua khiến tim tôi nghẹn lại, nhói
lên. Dạo gần đây Linh hay khóc, nước mắt em cứ thế lênh láng nơi bờ má,
không kiểm soát! Em không còn gò mình trong vỏ bọc lạnh lùng, lặng lẽ
đến đáng sợ như cách em vẫn làm 2 năm qua ,trước tôi, trước mọi biến
chuyển của cuộc đời… Giờ thì em khác hơn, nhạy cảm hơn nhưng cũng nghẹn
ngào tức tưởi hơn trong vết xước của riêng mình. .. Bởi sự xuất hiện của người con trai đó…tôi tin thế! Cuộc đời bằng mọi cách dày vò cô gái bé
nhỏ của tôi… Rồi những vết trầy xước lại dày thêm, lại rỉ máu, lại nham
nhở trong trái tim vốn đã đủ mong mảnh ấy…Tôi hiểu cái cảm giác em đang
trải qua, cảm giác nỗi đau thành hình thành sắc, hiện hữu trước mắt…
buộc em phải chạy trốn, phải lừa dối chính mình.
Đêm hè trong trẻo khiến Linh thấy lòng nhẹ nhõm hơn sau rất nhiều biến
cố ban chiều… Giấc ngủ đến nhanh, song vẫn như mọi khi …“không trọn
giấc”. Cô chập chờn, tình dậy trong đêm, không còn nhớ mình đã mơ thấy
gì nữa, chỉ thấy gỗi ướt đẫm, và khuôn mặt lem nhem nước… “ Mình điên
thật, khóc cả trong mơ” ! Linh tự mắng mình vu vơ… Cô nắn nót viết vào
trang nhật kí vừa lật giở, màu giấy hơi bạc, cũ cũ như màu thời gian
vẫn vô tình lướt qua, mùi giấy vẫn nhẹ nhàng thơm : “Đi tiếp sẽ chạm vào nỗi đau. Dừng lại thôi, Linh ạ”. Linh đã có quyết định của riêng mình,
thử một lần bảo vệ trái tim đang khẽ khẽ đập trong lồng ngực. Mùi hoàng
lan nhẹ bay nơi song cửa sổ, sà vào góc giường cô ngồi, mơn man da thịt
người con gái nhỏ, ủ hương mềm nơi trang giấy mỏng manh..... … Một buổi
sáng dịu mát giữa những ngày tháng 5 chói chang nắng, vài gợn mây lững
thững trôi vô định. Linh dắt chiếc xe máy đã cũ mèm, một vài vết sơn
tróc ngang , tróc dọc phô ra những thân sắt rỉ, đỏ lên màu thời gian
nham nhở… Cổng đã mở sẵn…Mẹ Dương nhìn cô bằng gương mặt hiền hậu , tiễn cô thì ra tận ngõ. Linh hơi khó chAịu