
ai mỏng manh vương lại nơi bờ má… Tim Vũ như nghẹn lại, thổn thức
những nhịp đập xôn xao… Một chút thôi, anh quên mất dòng chảy vội vã
trên đường, quên mất tay anh đang cầm chặt Vô lăng, quên mất tất cả
những hờn giận những thù hận…và những vết xước hình như trong phút chốc
cũng thôi âm ỉ... Vũ thấy lòng bình thản và nhẹ nhàng như mặt nước hồ
bằng lặng… Đã bao lâu anh thèm khát cảm giác như lúc này? Có lẽ đã rất
lâu rồi. ….Tiếng chuông điện thoại làm Vũ giật mình… là Ba anh. Cuộc
sống nghiệt ngã thế đấy, cứ phũ phàng cướp đi của con người những giây
phút thần tiên nhất bằng những điều đau đớn nhất! Vũ chầm chậm cầm
chiếc điện thoại lên, bàn tay còn lại nắm chặt vô lăng, gương mặt tự
nhiên nhăn nhó lại theo một cách méo mó… Chỉ có đáy mắt vẫn vậy, nhập
nhòa những tia buồn mong manh mà ám ảnh.
- Chào Ba, hôm nay ba có nhã ý gọi điện hỏi thăm sức khỏe con à?Hay là lại có vụ gì mới ạ?
- Con lại vừa làm gì con bé Phương đấy hả? Dừng ngay những trò đấy lại đi?
Ba anh không la hét, chỉ nói vừa đủ nghe bằng giọng trầm buồn cố hữu đầy bất lực.
- Lần sau ba không cần gọi nữa đâu, chỉ cần nháy máy con khắc biết những điều ba cần nói. Việc của con con làm, giống như con cũng không can
thiệp vào việc quái gì của ba cả, ngay cả cô trợ lí mới quyết rũ chết
người của ba… Những từ cuối cùng vụt ra khỏi miệng, không suy nghĩ, hai
hàm răng Vũ rít lại, tiếng cười bật ra đầy mỉa mai, chế nhạo…
- Mày thôi ngay cái kiểu ăn nói ******* đó đi, về cơ quan ngay!
Vũ lại nhếch mép cười cho cái sự mất kiểm soát của ba anh, anh thích ba
anh như thế, nó cho thấy anh đang thắng thế. Cái vẻ cam chịu, dịu dàng
quá đỗi đôi khi lại khiến Vũ chạnh lòng. Những phút chạnh lòng đáng sỉ
vả?
- Vâng, thưa chủ tịch, tôi đến ngay đây và mang theo cả bảo bối xinh đẹp của ông nữa…
Vũ dập máy ! Mắt vẫn nhìn về phía trước, đầu óc hoàn toàn rỗng tếch…
- Dừng xe, dừng xe lại…. Linh hét lên, đập mạnh hai tay vào cửa xe, đôi
mắt đỏ lên, gương mặt nhăn nhó… một ngọn lửa giận dữ không giấu diếm,
đang bốc cháy
- Dừng xe lại, dừng xe lại ngay… Linh vẫn tiếp tục hét lên, bàn tay bé
nhỏ vẫn đập liên hồi vào cửa kính, rát đỏ… Vũ nhấn phanh…chiếc xe táp
vào bên đường… Linh lao ra đường, nước mắt đã loang loáng trên khuôn mặt vẫn không thôi tuôn dài… Đôi mắt Vũ hằn rõ nỗi đau.Anh mệt mỏi nắm lấy tay Linh, kéo về phía mình, bàn tay anh bóp chặt năm ngón tay thon thả, cố gắng giúp cô bình tĩnh lại trong phút chốc… Một giây, hai giây… và:
Bốp…
Năm ngón tay còn lại hằn in những vệt dài trên má Vũ, đỏ oằn…. … MỘt cơn gió mạnh lướt qua, táp vào má, người Linh run
lên vì xúc động manh, ánh mắt thất thần, cánh tay buông thõng, năm đầu
ngón tay rát bỏng…. Linh hoàn toàn mất tự chủ, toàn thân cứng đơ, tê
dại…
Cô ngước lên chầm chậm ,đôi mắt run rẩy dừng lại nơi những vệt má đỏ au của Vũ…Những vết xước động cựa… tim nhói lên từng đợt, xót xa..
Bất giác, cô từ từ đưa những ngón tay tội đồ lên sát mặt anh… nhẹ
chạm vào vùng má đang tê đi vì cái tát hết dồn hết sực lực của một cô
gái đang giận dữ ban nã. Rất đỗi dịu dàng… bàn tay còn lại không nhúc
nhích, rơi vào quên lãng trong cái nắm tay xiết chặt của Vũ…
Nắng vàng ngọt rơi xuống bờ mi, Vũ lạnh lùng nheo mắt, chăm chú
nhìn những đường nét bối rối, ánh mắt xót xa ươn ướt trên khuôn mặt
Linh. Khi những đầu ngón tay em khẽ chạm vào lớp da thịt, mọi thứ như
tan chảy… Cơn cuồng nộ tưởng nổ ra nhanh chóng được mơn trớn xoa dịu…
Cảm giác rát bỏng được tưới mát bởi những giọt yêu thương âm ỉ, nhẹ
nhàng róc rách qua từng tế bào thần kinh dưới lớp da mặt… Tim Vũ đập
nhanh, mạnh… loạn!
Trong khoảnh khắc ấy, Vũ thấy những hạt nắng vàng ươm sóng sánh
trong ngập ngừng đáy mắt, những giọt nắng trong veo, tươi vui, nhảy múa… Mọi thứ ngưng lại cho, cô đọng trong từng chuyển động nhỏ của năm đầu
ngón tay Linh. Họ đứng đối diện nhau,ánh mắt cô ngước lên lặng lại nơi
bờ má anh. Anh, mắt không rời, xao động với từng biến chuyển trên gương
mặt người con gái nhỏ mà mới đây anh còn nhẫn tâm đem ra làm công cụ
chiến đấu với ba mình…Đối mặt nhưng hai trái tim dịch chuyển theo những
ngã rẽ riêng. Khoảnh khắc này, Linh như quên mất chàng trai trước mặt
mình là Hoàng Lê Vũ, và không phải cái tên nào khác... Còn với Vũ đây có lẽ là những tích tắc đẹp đẽ nhất, trong lành và tươi mát nhất, khoảnh
khắc mà sau này, mỗi lần trong giông tố lại trở thành dòng nước tưới
mát, xoa dịu tâm hồn anh…
Một giọt nước mắt rơi xuống lòng bàn tay đang nắm chặt tay cô… Vũ
giật mình… bất ngờ… Giọt nước mắt nóng ran chất chứa bao nỗi đau, nghẹn
ngào.
- Cô điên à, buông ra…! Vũ lạnh lùng quay phắt mặt đi, để lại những
ngón tay Linh chới với giữa không trung, đôi mắt cô nhập nhòa trong nước mắt… Anh không hiểu tại sao nhưng lòng anh nhói lên, tim giật giật từng cơn ngắn cũn như người bị nấc cụt.
- Tôi xin lỗi, xin lỗi. Tôi không cố ý… Linh sụt sùi trong nước mắt,
dùng mọi nỗ lực ngăn nỗi đau đang dâng trào trong cô tràn ra khóe mi.
- Im đi, khóc lóc cái gì… Tôi đã chết đâu! Vũ nói xẵng. Nhận ra Linh vẫn không