
- Vì Vũ? Ông nói, nghiêng người, nhìn sâu vào mắt Linh,
đợi chờ một câu trả lời. Ánh nhìn xoáy sâu,như lật tung mọi xã giao,
che đậy hay dối trá.
- Có thể có cũng có thể không nhưng phần lớn là vì bản thân cháu.
Cái nhìn của ông không cho phép cô nói dối, Linh cũng
không định nói dối. Vì thế lúc này, có lẽ đó là câu trả lời thông minh
và khôn khéo hơn hết.
- Dạ, giờ thì cháu xin phép ạ. Mong rằng bác sẽ tìm được một trợ lí phù hợp hơn. Cháu chào bác ạ.
Linh đứng dậy, từ tốn lùi lại, ngước mắt lên, hướng thẳng về bức
tường cao hơn phía sau lưng ngài chủ tịch, nơi mà nãy giờ cô chưa kịp để ý….
Tim cô đập liên hồi, mồ hôi túa ra, mắt cố mở to…. Những
đường nét quen thuộc, những mũi thêu tỉ mẩn, cách lấy viền rộng hơn bình thường… và một chữ V.L được thêu nhỏ, khiêm nhương nơi góc phải…. Không thể nhầm lẫn, Linh đã nhìn, đã ngắm, đã nâng niu những đường nét đó,
chữ kí đó bao nhiêu năm nay, ngôi nhà cô đang ở cũng đầy những bức thêu
như thế….. Cô rùng mình... Trong đầu trống rỗng chỉ còn lại một hình
ảnh duy nhất … người phụ nữ ngồi nghiêng nghiêng bên khung thêu đã cũ,
dưới ánh đèn nhập nhòe, vàng vọt… những bức thêu đượm hương hoàng lan,
chưa một lần được bán, thậm chí tặng ra ngoài...
- Tại sao?... tại sao? Sao nó lại ở đây?
Nét kinh hoàng trong ánh măt, những cú giật liên hồi nơi đáy tim, sự bất ngờ đến sửng sốt… Tất cả bật lên thành câu hỏi, trào ra
khỏi miệng, không kìm chế! '>Người Linh run lên, bần bật dưới đôi bàn tay vẫn còn rất
khỏe của ngài chủ tịch, câu hỏi của cô bật ra cũng là lúc ông hiểu ra những nét kinh hoàng trên gương mặt cô gái trẻ nãy giờ:
- Cháu biết bức thêu đó, cháu biết đúng không? Cháu biết cô ấy đúng không? Cô ấy đang ở đâu? Cháu biết? Phải không?
Hai bàn tay vẫn không thôi lắc mạnh vai cô… Linh thấy đầu óc mình choáng váng, trước mặt là một khoảng đen tím tái…. Vọng về xa xăm giọng nói
dịu dàng của Dương ngày nào:
- Mẹ anh bảo những bức tranh thêu bằng tình yêu thương thì phải dành cho những người thật sự yêu thương chứ?
- Thế lâu nay có ai được tặng chưa anh?
- Chưa? Ngoại trừ một người?
- Ai vậy?
- Ba anh, nhưng ông ấy chết rồi, nghĩa là không còn ai cả.
Giọng nói vương một nỗi buồn bảng làng của anh như kéo cô đi sâu hơn vào khoảng đen dày đặc những câu hỏi trước mặt…
Hình như có tiếng vỗ tay, tiếng vỗ ray rất to và mạnh.Linh mơ màng nhận ra điều đó
- Ba ơi, con nghĩ nếu muốn làm gì đó cũng nên đóng cửa cẩn thận lại chứ ạ?
Hoàng Vũ, giọng nói mỉa mai và điệu cười nhạt nhẽo, tiếng cười
khô khốc, nghẹn nghèn. Tiếng vỗ tay vẫn vang lên đều đều kéo Linh về
thực tại… tỉnh táo. Đôi vai cô vẫn chịu trói dưới cánh tay của ngài chủ
tịch. Ông vẫn nhìn sâu vào mắt cô từ bao giờ, cái nhìn đầy những câu hỏi nhói lòng… Họ đứng sát nhau, khoảng cách đủ để tạo nên mọi nghi ngờ.
Cộng thêm ánh mắt thất thần, khuôn mặt vội vã quay đi giấu đi chút kinh
hoàng còn vương lại của cô… Mọi thứ trở thành màn kịch hoàn hảo, phù hợp với mọi liên tưởng phong phú của Vũ…
Ông Năm vẫn chưa định buông tay ra, đôi mắt vẫn xoáy sâu như dò hỏi
lại như cầu khẩn. Nhưng vòng tay đã nới hơn một chút, Linh động đậy mình , cảm giác rất nặng nề… Cánh tay ông buông thõng, gương mặt dãn ra, sự
bình tĩnh đã trở lại.
Hoàng Vũ đã thôi vỗ tay, đứng khoanh tay tựa vào chiếc bàn làm việc đối diện, lặng lẽ quan sát mọi cử chỉ của đôi tình nhân vừa bị bắt quả …
Gương mặt không biểu lộ cảm xúc, hoặc có chăng chỉ là một cảm xúc không
rõ rang chỉ mình anh hiểu.
Em vẫn đứng đó, rất gần anh, yếu ớt, nhỏ bé với nỗi kinh
hoàng vẫn chưa kịp giấu đi trên nét mắt. Mọi thứ nhanh hơn anh tưởng…rất nhanh. Và ba anh,Vũ không ngờ mọi thứ nhanh đến vậy. Nụ cười và cả
tràng vỗ tay không ngớt nãy giờ là cách Vũ đang cố che giấu , lấp liếm
đi những thất vọng, bối rối, sự hẫng hụt trước điều anh vừa nhìn thấy.
Thâm tâm Vũ dù muốn dù không anh vẫn mãi là con ba. Trái tim dù xót lắm, buốt lắm, vẫn không muốn chứng kiến sự thật nghiệt ngã mà anh luôn dè
bỉu này dẫu đã có lúc anh tin nó sẽ xẩy ra... Con người thật quá mâu
thuẫn, muốn một điều nhưng lại tin tưởng ở một điều khác. Vì mâu thuẫn
nên nỗi đau vẫn sóng đầy nơi khóe mắt!
Linh đứng lặng giữa căn phòng, mắt lại ngước lên nhìn bức thêu trước mặt... hai chữ kí nhỏ, xoáy vào tròng mắt... “ người thật sự yêu
thương”? “ba anh”? Cô hướng mắt về phái ngài chủ tịch đang cúi gầm
mặt,ánh mắt dán chặt xuống chiếc bàn gỗ, rồi lại ngước nhìn Vũ... Anh
đứng đó, chênh vênh trong những vệt nắng len từ khung cửa sổ, hoàn toàn
đơn độc... Linh không tin, cô không thể tin nổi... Sự giống nhau đến kì
lạ, đến cả những nếp nhăn khi cười... Phải chăng đây là lời đáp? Linh
muốn giằng lấy người đàn ông trước mặt để hỏi, để tìm câu trả lời...
Nhưng khóe mắt bất cần lại sóng sánh những vệt buồn xa xăm của Vũ ngăn
cô lại... Và Linh cũng đủ nhạy cảm để hiểu răng, ngài chủ tịch đáng mến
đang gồng mình để ngăn bản thân cũng giằng lấy cô, cũng dồn dập tìm câu
trả lời ở cô. Ông ấy vì đứa con trai của mình, đứa con trai vẫn luôn căm thù ông. Hoàng Vũ. Còn chuyện gì