
xẩy ra nữa đây? Quá khứ đang chuẩn bị
được lật giở? Và mẹ Dương, liệu còn nỗi đau nào quảnh gánh xuống đôi vai bác... Linh thấy khó thở, cô chệnh choạng với đôi chân chới với... sắp
ngã. Ngài chủ tịch nhanh tay, nắm lấy tay cô.
- Haizzzzzzz... kể ra cũng không uổng phí công sức con sang thăm ba hôm nay... Kịch hay lắm, sướt mướt lắm...
Vũ tiến lại gần hơn, ánh mắt Linh bỗng hoảng hốt như đang làm
việc gì thật vụng dại, cô buông tay ông chủ tịch, ngồi nhẹ xuống đệm...
Đôi chân nhỏ có nguy cơ không trụ nổi cơn sốc quá lớn đang đè nặng khắp
mọi bộ phận cơ thể.
Anh đưa một tay, nâng cằm Linh lên , cúi xuống rất sát:
- Cái điệu bộ của một cô nàng kiêu hãnh bị đổ oan sáng nay đâu rồi? Chà, còn tát tôi cơ mà? Cái tát oan uổng quá! Tôi nói toàn những điều
sẽ xẩy ra mà? Đúng không? Oan thật!
Vũ đưa tay, vuốt nhẹ lên má, ánh mắt nheo lại, nhìn Linh đầy mỉa
mai. Lòng Linh quằn lại, cô thấy buồn nôn và ngột ngạt.Vũ lại cuối sát
xuống, gương mặt cô như tê lại, anh tiếp tục những đòn tấn công dữ dội:
- Tôi đã nói với cô rồi mà, ba tôi tuyệt với lắm, nhiều tiền lắm,
đạo mạo lắm... nên cô muốn thế thì cứ tự nhiên mà làm. Cần quái gì ra vẻ trong sáng, thanh cao trước mặt tôi. Tôi không quan tâm !
- Vũ, câm miệng!
Tiếng hét của ông Năm vang lên cũng là lúc Linh đứng bật dậy, cánh
tay vung lên, không chần chừ hay ngần ngại... Nhưng... cánh tay bị giữ
lại... chới với bởi một bàn tay khác.... Hoàng Vũ.
- Cô nghĩ vẫn có quyền đánh tôi sao?
- Tao có quyền!
Câu nói lọt thỏm trong tiếng tát trời đánh, ông Năm đã kéo Vũ bật
lại phía sau từ lúc nào... Bờ má anh nhức đỏ, Vũ trừng mắt nhìn gương
mặt tức giận của ba anh, cái nhìn hằn in sự đau đớn. Đây là lần đầu tiên trong đời ông đánh anh. Người ba vốn luôn bình tĩnh, sự bình tĩnh làm
anh khâm phục, người ba đã luôn ủ ấp anh trong tình yêu thương ngọt dịu, bỏ qua mọi trò tai quái mà lòng thù hận của anh gây ra.... Chỉ vì một
con nhóc con... Ba anh mới gặp lần thứ 2. Vũ thảng thốt, nhưng chính
trong lúc thảng thốt ấy... Vũ cười... cười to... Tiếng cười khô khốc,
đanh lại, sang sảng vang lên giữa khoảng không... Rồi bỗng ngưng bặt,
anh nhìn xoáy vào gướng mặt đã dãn ra những vệt tức giận nhưng in lại,
hằn lại, là nỗi đau hiển hiện:
- Giờ thì con hiểu, con hiểu rồi ba ạ.... Mẹ của con... Ông cũng từng đối xử với mẹ tôi như thế .... vì bà ta đúng không?
Cánh tay Vũ chỉ thằng về bức thêu sau lưng ngài chủ tịch, ánh
mắt bật lên niềm căm phẫn như những cuộn lửa đang ngùn ngụt cháy. Ánh
mắt ấy như xuyên qua lớp kính dày, cào rách mọi đường thêu, mũi chỉ đẹp
đẽ, tỉ mẩn bên trong... Dẫu vậy bông hoàng lan vàng ngọt vẫn lặng lẽ rũ xuống nhưu vốn vậy, khiêm nhường nhưng kiêu hãnh... Lánh sự đời nhưng
vẫn thơm nồng một mùi hương nho nhã.
Linh lặng đứng một góc, đôi tay buông thõng, hương theo cánh
tay chỉ của Vũ... tim như ngừng đập... Sự thật sao? Sự thật sao? Người
đàn bà mà anh nhắc đến? Phải chăng là...? Ý nghĩ vụt qua kiến Linh rùng
mình... Không!!! Trái tim cô gào thét... … Đôi chân
Linh khuỵa xuống… choáng váng… Cô mệt mỏi đến kiệt sức với cuộc đấu trí
dữ dội giữa lí trí và trái tim, giữa những dây thần kinh não bộ đang
căng ra với những gì vừa tiếp nhận và một niềm tin mãnh liệt cố ra sức
phủ định… Mắt Linh mờ đi… Bức tranh trước mặt cũng mờ đi… Mọi thứ bỗng
trở nên xám xịt…
Trong phút chốc Linh thấy mình ngồi bên bãi cát trong một ngày
dông bão, biển cuộn sóng, xô mạnh vào bờ... Rồi một con sóng lớn ào đến, xô cô ngã… cuốn cô đi…. Tiếng kêu cứu vùi vào trong cát, tan đi trong
chằng chéo những vết sét ngang dọc trên bầu trời…. Vô vọng… Bất lực…Nước biển mặn chát, ấp đầy nơi lồng ngực… Bí bách … ngột ngạt… Không thở
được!
Cô loáng thoáng nghe tiếng lào xào, hốt hoảng của bộ phận cứu hộ
hay một bác ngư dân quen biết… Không kịp, không kịp nữa rồi… Nước đã đầy trong lồng ngực, muốn biển mặn xót đã bào nát, dày xéo, rỉa rói trái
tim cô… Sóng đã cuốn cô đi… Linh buông tay, khép mắt, mặc cho cơ thể
mình lênh đênh trên ngọn sóng…
… Nắng chiếu qua khe cửa sổ, len qua tấm rèm cửa, đọng lại nơi mi mắt
khép hờ…. Linh từ từ mở mắt… Những tia nhìn đầu tiên chạm vào màu trắng u buồn trên bức tường trước mắt… Trắng… Mọi thứ đều trắng, một màu trắng
“sạch sẽ” như tất cả mọi thứ trên đời đã biến mất, chưa hề tồn tại…Bệnh
viện!!! Linh rùng mình…
Lần gần đây nhất cô tỉnh dậy trong bệnh viện, cũng là lúc cô nhìn
sâu vào ánh mắt mẹ để hiểu rằng tất cả không chỉ là giấc mơ trong cơn
chập chờn, những người yêu quý nhất của cô đã ra đi. Bao năm qua đi, nỗi đau điên cuồng đã không còn nữa nhưng những vết xước âm ỉ thì vẫn không thôi hành hạ, nỗi sợ vẫn cứ hiện nguyên hình nguyên khối. Linh nhắm mắt thật vội, thở hắt… Cô sợ, rất sợ! Sợ những lần tỉnh lại trong bệnh viện như phút ấy, màu trắng tai quái ấy….Liệu cuộc đời còn cướp đi của cô
những gì nữa, mọi yêu thương, mọi hi vọng? Không, cô thà không tỉnh dậy! Không!!!
Linh bật dậy, tấm chăn mỏng rơi xuống đất… Dây ống truyền bứt ra
vội vã… Cánh tay cô xước một vệt dài…rức máu…Mặc! Cô lao ra cửa, đâm