
thôi sụt sịt, anh trừng mắt nhìn cô, bực bội:
- Nín!!! Tôi bảo cô nín. Cô điếc rồi hả?
Rồi quay lưng, từ từ tiến lại bên chiếc xe, mở cửa bước vào, hoàn
toàn bình thản. Khi đã ngồi chỉnh tề trước vô lăng, Vũ ngước ra lề
đường, Linh vẫn đứng im không nhúc nhích, đôi mặt cúi rụt bất dịch trên
đôi cao gót chênh vênh trên mặt đường.
- Cô có lên xe không đây, tôi thông báo cô muộn 10 phút rồi. Định đứng đấy ăn vạ vì đã tát tôi hả?
Vũ nói qua cửa kính, ánh mắt anh đầy lo lắng và bất an. Có những điều mãi anh vẫn không hiểu ở cô gái mà lúc này hình như đã là một chút gì
đó trong anh. Một chút gì rất nhẹ rất khẽ, rất mỏng nhưng vấn vương và
quấn quýt… Một chút gì rất đỗi trong veo và mát lành…
Linh chầm chậm bước lại phía cửa xe, định với tay mở cánh sau của
chiếc xe sang trọng.Nhưng.... Cửa trước mở toang, Vũ lạnh lùng thu tay
về lại đặt nghiêm chỉnh trên vô lăng như ban nãy, hất mắt về phía Linh.
Cô hiểu ý, lặng lẽ bước vào ngay ghế bên cạnh anh, gương mặt vẫn cúi
sầm, đôi mắt vẫn không thôi yên vị trên đôi chân đang bị hành hạ bởi đôi cao gót lạ lẫm.
-Ngẩng mặt lên xem nào, cô định đi làm ngày đầu tiên với khuôn mặt đưa đám ấy hả?
Linh ngước lên nhìn Vũ trong phút chốc, đôi mắt vẫn sóng sánh những
vệt mây buồn ảm đạm, dừng lại nơi bờ má đã bớt đỏ của anh… Rồi chán nản
hướng mắt ra cửa sổ, những hàng cây bên đường lướt qua, những chiếc xe
máy lùi lại phía sau… Người ngồi bên cạnh cô là Hoàng Lê Vũ… Linh khẽ
thở dài… Khuôn mặt nhăn lại vì một cơn lạnh thấm cả vào tim…
Những vết xước động đậy. ...
Trụ sở chính Hoàng Gia đã ngay trước mặt… Mặt tiền rộng rãi hướng ra
con đường lớn sầm uất… Bác bảo vệ đánh mắt qua Vũ…cười, chào Linh như
một người quen biết, khi xe anh dừng lại đợi mở cổng. Linh cũng gập đầu chào bác, bất giác sực nhớ đến Nguyệt và cuộc gặp gỡ hôm qua… Cô hiểu
chị ấy đúng, và sự thật là không thể phủ nhận… Lúc này, Linh càng chắc
chắn về quyết định của mình.
Cô bước xuống xe… ngước mặt lên… khẽ mỉm cười với những vệt mây
trắng xóa bồng bềnh giữa bầu trời tháng 5, thấy lòng mình bình thản và
nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Vũ với tay lấy chiếc điện thoại trong xe… bất
giác bắt gặp Linh ở khoảnh khắc đó, nắng lấp lánh trên gương mặt ngời
sáng , đôi mắt ánh lên niềm yêu sống… Cô ấy trong veo như một thiên
thần. Một thiên thần thanh tú!
- Chào cô trợ lí mới, cô lại đến muộn đấy và tôi không nhầm hôm nay là ngày đầu đi làm nhỉ!
Một giọng nói chì chiết, đầy mỉa mai vang lên phía sau lưng…quen quen…
Là Phương, cô trưởng phòng trẻ măng vừa bù lu bù loa ở phòng Vũ mấy hôm trước. Linh định đáp lại nhưng Vũ đã lên tiếng trước:
- Ồ, đúng rồi, muộn 15 phút, cô hỏi vị chủ tịch đáng mến của cô hộ tôi xem nên xử lí cô ta thế nào?
Vũ nhếch mắt, lướt qua Phương, chằm chằm nhìn vào khuôn mặt người
vừa đi tới- Chủ tịch Hoàng Năm.. Khuôn mặt vốn điềm tĩnh, ánh lên những
tia nhìn giận dữ của một người vốn giỏi kìm chế… Linh rùng mình!!! Nắng vẫn lạnh
lùng hắt xuống gáy tóc, Linh đảo mắt nhìn những người xung quanh,mỗi
khuôn mặt một luồng suy nghĩ, có giận hờn, có căm thù, có tình yêu và có cả nỗi đau. Tất cả đều ngưng lại, cô lại trong từng chuyển động của cơ
mặt, một cái nhíu mày hay những giật giật phía đuôi mắt! Linh dừng lại ở ánh nhìn bất cần của Vũ, anh đứng thẳng, một tay vịn vào cửa xe, hướng
chủ tịch Hoàng Năm, quyết liệt và không chút e dè. Khuôn miệng khẽ nhếch lên… Một nụ cười khiêu khích…
Lòng Linh chợt bất an: Không biết mình đang bị kéo vào
cuộc chiến nào ở đây nữa vậy? Một tiếng thở dài thật khẽ! Dù đã cố gắng
thở thật khẽ, Linh vẫn bắt gặp cái quay sang, nhăn mặt, mắt trừng lên
của Vũ. Cô co người lại, hoảng hốt cúi mặt, ánh mắt lại di đi di lai
trên 2 chiếc giày cao gót dưới chân… Trốn tránh cơn giận dữ của anh.
- Tất cả về phòng làm việc hết đi, muộn giờ làm quá nửa tiếng rồi.
Giọng nói chắc nịch khi lửa giận đã đi qua, hoàn toàn binh tĩnh của ngài chủ tịch đủ sức kéo mọi người từ 5, 7 hướng suy nghĩ
khác nhau nãy giờ về thực tế. Phương ngúng ngẩy, chào ông Năm rồi đi
thẳng, không quên gửi cho Linh cái nhìn xóc mắt, đầy căm ghét… Linh
tránh ánh nhìn hình viên đạn ấy bằng cách cúi xuống đôi chân thon của cô nàng trưởng phòng: “Chà, đôi giầy cao quá, không đau chân sao, chị ta
giỏi thật…” Linh tặt lưỡi, nghĩ thầm, rồi chợt cười với những suy nghĩ
trẻ con của mình.
- Còn cô Linh, đi thôi, cô chưa biết văn phòng tôi đúng không?
Linh giật mình quay lại, ông Hoàng Năm đã đi được một đoạn, đầu
không ngoái lại, đang nhẹ nhàng nhắc cô… 5s để tỉnh táo lại…
Linh lật đật, hối hả bước theo hương ngài chủ tịch... lướt qua Vũ, nãy giờ vẫn im lăng, chợt nhận ra một thoáng cười rất nhạt… “
Anh ta không biết thêm ít muối vào cái kiểu cười nhạt nhẽo ấy sao” Linh
nghĩ bụng.
Cô không hiểu rằng người ta cười cả khi thắng cuộc và thua cuộc bởi vì dẫu thua cuộc, cười cũng là một cách nói với đối thủ rằng: “ hãy đợi đấy, rồi mày sẽ biết ai là người chiến thắng cuối cùng”. Linh không hiểu vì chưa bao giờ cô trải qua một cuộc chiến âm thầm, bền bỉ, song
rỉ máu và nhiều