
ủa cô: "Nhưng mà, chúng ta không phải..."
Niếp Nhân Nghĩa nghe được những
lời này, hàm dưới như rớt xuống, hai con mắt mở giống như chuông đồng,
cháu trai mình chưa ra đời đã gặp nguy hiểm, đây giống như muốn đòi mạng hắn.
"Được, Niếp Tích, chỉ cần ngươi thả Tu Nguyệt ra trước,
chúng ta cái gì cũng có thể nói, tôi bảo đảm!" Niếp Nhân Nghĩa không ngờ lại đáp ứng với Niếp Tích.
"Thả hắn đi? Đây là tên phản đồ lớn nhất Niếp môn từ trước đến nay, tôi thấy ngươi điên rồi!" Niếp Nhân
Hằng lần nữa giơ súng trong tay lên.
Niếp Nhân Nghĩa chặn trước họng súng, hổn hển mà nhìn chằm chằm Niếp Nhân Hằng: "Không được nổ
súng! Hôm nay trước hết thả bọn họ ra, lại có vấn đề gì? Tình huống hiện nay, ngươi nhất định phải chiều ý tôi, nếu không Niếp Nhân Nghĩa tôi
cho dù liều mạng, cũng sẽ dùng toàn bộ tài sản của tôi đối đầu với ngươi tới cùng.
Niếp Nhân Hằng hiện lên chút do dự, vẻ mặt âm tà mà
nhìn Niếp Nhân Nghĩa, sau đó cười lớn: "Ha ha ha ha, chỉ bằng ngươi,
ngươi có thể làm gì ta?"
Sau đó, hắn đẩy Niếp Nhân Nghĩa ra.
"Này hắn đâu? Tôi muốn biết hắn có thể làm gì ngươi."
"Cha! Đừng! Đừng nổ súng!"
Ngoài cửa.
Truyền đến âm thanh náo loạn.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Niếp Ngân một tay nắm tóc Niếp
Nhiên, tay kia dùng súng chĩa vào đầu hắn, từ góc phòng từ từ đi tới.
Nhìn thấy con trai mình bị Niếp Ngân bắt giữ, cánh tay Niếp Nhân Hằng
theo bản năng buông súng xuống, vội vã chạy ra khỏi lễ đường, căm phẫn
cùng hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Niếp Ngân.
Niếp Ngân dùng súng chỉ chỉ vào hắn, ý bảo hắn dừng di chuyển đến phía trước.
"Ngươi...Tên đê tiện nhà ngươi, đúng là xen lẩn trong đám người chạy ra sao?" Niếp Nhân Hằng lúc này, hàm răng nghiến lại mà phát ra tiếng.
Niếp Ngân cười nhạt một tiếng: "Quá vội còn không cẩn thận làm rớt súng của ngươi."
Đang nói chuyện, Niếp Nhiên muốn giãy giụa ra khỏi tay Niếp Ngân, ra
sức mà giãy giụa, cũng không biết cánh tay Niếp Ngân nắm tóc hắn có phải là kiềm sắt không, với sức lực của hắn căn bản không thoát ra được,
Niếp Ngân đối với sự giãy giụa của hắn dường như có chút tức giận, dùng
cán súng dập vào đầu hắn một cái, máu đỏ trong nháy mắt chảy ra.
"Đừng làm càng!" Niếp Nhân Hằng la lớn, sự nóng ruột cũng giống như Niếp Nhân Nghĩa vừa nảy.
Niếp Ngân nhìn chằm chằm Niếp Nhân Hằng, khí lạnh bức người mà nói:
"Ông cũng đã làm càng lâu như vậy rồi, tôi cũng muốn làm càng một
lần."Niếp Nhân Hằng tức giận đến nổi tất cả ngũ quan đều méo mó, cánh
tay cầm súng run lên, các gân xanh đều nổi lên, hắn không thể che đậy
hết sự phức tạp này.
"Ngươi phải biết rằng, cho dù hôm nay chúng ta có thể buông tha cho các ngươi, số phận các ngươi cũng sẽ không thể thay đổi."
Niếp Ngân lộ ra vẻ mặt ngạo mạn, dáng tươi cười sắc bén khiến người
khác run rẩy: "Tôi ngược lại muốn xem, rốt cục là ông sống lâu hay tôi
sống lâu." Sau đó anh bảo kẻ dưới: "Mang cha ta lên xe."
Niếp
Nhân Quân sửa lại quần áo, khóe miệng trề xuống, tràn đầy căm hận cùng
kiêu ngạo mà nhìn quét qua từng người, đi ở trước mặt.
Niếp
Tích đổi lại càng thuận tiện bảo vệ cha, ghìm súng, đi ở phía sau, cũng
không ngờ tới, Tu Nguyệt cũng đứng dậy, đi tới giữa hai người, vẫn trong tình trạng bị bắt như cũ.
Vẻ mặt Niếp Tích có chút sốt ruột,
chặn ngang cổ cô, giả bộ giơ súng chĩa vào đầu cô, thấp giọng bên tai cô mà nói: "Đại tiểu thư của tôi, cô còn muốn thế nào?"
Vẻ mặt Tu Nguyệt vẫn hoảng hốt như trước, nhỏ giọng trả lời: "Nhanh như vậy đã
đem ân nhân cứu mạng vứt sang một bên rồi sao? Dẫn tôi đi."
"Đừng làm càn, tuyệt đối không được, cô như vậy sẽ càng thêm phiền phức." Niếp Tích kiên quyết từ chối yêu cầu của cô.
Đôi mắt thanh tú của Tu Nguyệt trong lúc đó hiện lên một chút giận dỗi, tay cô lén lút đưa ra phía sau lưng bấm Niếp Tích một cái: "Nhất định
phải dẫn tôi đi, tôi trong lúc vô tình phát hiện một bí mất, ban đầu chỉ tưởng rằng là một chuyện nhỏ không liên quan, nhìn bây giờ nhìn lại,
đối với anh mà nói cũng được coi như một bí mật lớn." "Đây là sự lựa chọn của các người sao? Xem ra cũng chẳng phải thông minh." Hai
tay Isabella khoanh lại trước ngực, đối mặt với cảnh như vậy, cô gặp
nguy không loạn, ánh mắt điềm tĩnh đến cả đàn ông cũng không điềm tĩnh
được như vậy.
"Có lẽ không tính là thông minh, nhưng đây là lựa chọn duy nhất." Niếp Ngân khom người, nét cười còn đọng bên môi, hai
mắt nhìn quét qua tất cả mọi người, đầy sát khí.
“Ngươi phải
biết rằng, cho dù các ngươi có thể chạy ra khỏi đây, cũng không trốn
thoát khỏi bàn tay Niếp môn, bất kể các ngươi có ở ngõ ngách nào trên
thế giới, Niếp môn muốn tìm đến các ngươi cũng dễ như trở bàn tay."
Isabella dường như muốn thuyết phục Niếp Ngân thu tay lại, dù sao lúc
này, hành động của bọn họ sẽ làm cho chuyện mưu sát Niếp Nhân Thế càng
thêm khó giải thích.
"Còn muốn tiếp tục tán gẫu sao? Đàn bà các người đúng là động vật phiền phức." Niếp Nhân Hằng ở một bên sốt ruột
mà phàn nàn, sau đó lấy từ trong ngực ra một khẩu súng.
"Phằng phằng!"
Khẩu súng này đã sớm hướng tới Niếp Tích mà