
n ngày, nếu đến lúc đó các ngươi không
thể đưa ra bằng chứng, đội hình máy bay chiến đấu sẽ biến chỗ các ngươi
thành địa ngục."
"Thiếu gia, cậu..." Quản gia La Sâm đối với quyết định này của Niếp Hoán không muốn tán thành.
Niếp Hoán chậm rãi giơ tay lên, cắt ngang lời nói cũa hắn.
Niếp Ngân không nói gì, ánh mắt khiếp người nhìn quét qua mọi người ở đây, sau đó đá Niếp Nhiên một đá, ngồi vào trong xe.
Niếp Nhiên vẫn ôm cái đầu đang chảy máu như cũ, thất tha thất thiểu mà
chạy về phía cha, mà Niếp Nhân Hằng lại làm ra bộ mặt không chịu thua
kém, thờ ơ liếc mắt nhìn Niếp Hoán một cái.
Niếp Tích vỗ vào bả vai Tu Nguyệt, đem cô nhét vào trong xe, bản thân vừa tính lên xe, chợt nghe Niếp Nhân Nghĩa ở bên kia hô to: "Niếp Tích, sao còn chưa thả cô
ấy?"
Niếp Tích xấu xa mà cười, cái loại đặc biệt ngỗ nghịch này lại xuất hiện trên mặt anh: "Mang về làm áp trại phu nhân, còn có thể
tìm một vợ bé." Nói xong, anh chui vào trong xe.
Niếp Tích khởi động xe, anh chọn rời khỏi từ cửa bên hông, bởi vì phía cửa chính, Niếp Nhân Nghĩa và con trai đang chạy xe tới.
Đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi tầm mắt mọi người, chỉ để lại tiếng động cơ điếc tai.
Mà cùng lúc đó, một chiếc xe thể thao màu trắng, nhanh chóng mà tiến vào từ cửa chính.
_______________________________________
Niếp Ngân là vì suy nghĩ cho bản thân, lo lắng trong tình cảnh hỗn
loạn, bản thân sẽ có nguy hiểm, cho nên mới đưa mình rời khỏi.
Sau khi đã hiểu được suy nghĩ của Niếp Ngân, Lãnh Tang Thanh một đường
lao thẳng về Niếp môn, sử dụng thời gian, gần hai phần ba thời gian rời
khỏi.
Dọc theo đường đi, cô đã suy nghĩ hàng vạn lần.
Cô có nghĩ tới, Niếp môn là nơi dầu sôi lửa bỏng, thế giới đó dường như
thoát ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài, bản thân trở về giống như rơi vào miệng cọp lần nữa;
Cô có nghĩ tới, bản thân trở về nhất
định sẽ chọc cho người đàn ông kia tức giận, nếu hai bên phát sinh tranh chấp, anh có thể vì bảo vệ mình mà bị phân tâm, bản thân sẽ liên lụy
anh;
Cô có nghĩ tới, anh đã từng hỏi qua mình có hiểu thế nào
là tình yêu. Hiểu không? Bản thân gặp anh là may mắn hay bất hạnh? Khi
đại não còn đang suy nghĩ, cơ thể và tim đã bắt đầu hành động trước, đã
bắt đầu hướng về người đàn ông ấy mà lao đến.
Cho dù đó là nơi
dầu sôi lửa bỏng, cho dù đó là nơi hang hùm miệng cọp, mặc dù bản thân
đã rời khỏi, nhưng không ngờ ở lại nơi đây mới là điều cô muốn, yêu hận
trổi dậy, là nổi đau khổ lớn nhất.
Cái tên ngốc này cũng muốn
đem mình khời khỏi, anh hẳn là đã nghĩ đến cả chuyện từ trước đến giờ,
bản thân cô so với anh càng rõ ràng hơn, nếu có cô ở đây, sự hãm hại của quản gia La Sâm và Niếp Hoán căn bản sẽ không được dễ dàng.
Anh lại tức giận thì thế nào, cô không hiểu tình yêu thì thế nào, có nơi nào dạy về thứ này sao?
Bản thân thấy anh che chắn cho mình khi bị quản gia La Sâm tấn công, mà lúc hấp hối, trong lòng đau đớn là không thể nghi ngờ;
Bản thân thấy anh nằm trên giường bệnh, khi cần lấy máu của mình để duy trì mạng sống, bản thân là cam tâm tình nguyện;
Bản thân khi nghe anh nói những lời tình nồng mật ý, lớn tiếng yêu cầu
cô khi chưa được sự cho phép của anh tuyệt đối không được rời khỏi anh,
lòng trung thành trong lòng cô là thật sự tồn tại;
Khi cô mỗi
lần nhiệt tình, anh đều dội một chậu nước lạnh, mà lúc đó bản thân không hề nản lòng, anh lại mặc nhiên không lên tiếng, phương thức của anh là
kéo cô vào lòng, trong lòng cô mâu thuẫn đã ngấm ngầm quấn lại ...
Còn cần cái gì khác nữa?
Dọc theo đường đi, cô tự hỏi hàng ngàn lần.
Tốc độ nhanh như chớp, tiếng động cơ ầm ầm, chấn động cây hai bên đường.
May mà, đường này chuyện phục vụ Niếp môn, cũng không có nhiều xe.
Không may, từ phía xa đã trong thấy đám người vây quanh ngoài cửa lễ đường.
"Không xong rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra chứ!" Lãnh Tang Thanh nơm nớp lo sợ nhìn về phía đám người, lúc này tốc độ cũng chậm lại.
Trong không khí dày đặc như vừa có trận mưa bom, còn lưu lại mùi thuốc
súng nồng nặc, điều này làm cho tim của Lãnh Tang Thanh càng thêm lo
lắng bất an.
Từng chút, từng chút mà tiến lại gần đám người, cô cũng không xuống xe, cũng không tắt máy, nhìn bầu không khí không tốt
này khiến cô đề cao cảnh giác.
Lúc đài phun nước, cô lần nữa
thấy Niếp Thâm, trên mặt hắn cũng không có gì thay đổi, dường như quan
hệ giữa những người ở đây đối với hắn không có gì liên quan, trên mặt
chỉ có một biểu cảm - mỉm cười.
Niếp Thâm thấy Lãnh Tang Thanh quay lại, hơi cười cười, hướng về phía cô phất phất tay.
Nhưng Lãnh Tang Thanh lại không có thời gian, cũng không có tâm tình
đáp lại hắn, đôi mắt xinh đẹp của cô đảo một vòng, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Niếp Ngân.
Người của Niếp môn cũng chú ý đến tốc độ
chậm rãi của chiếc xe này, thấy được người trên xe, có một số người vui
mừng, có một số người lại đặc biệt vui mừng.
Niếp Nhân Hằng
nghêng ngang mà đi tới, chặn phía trước đầu xe, một tay đặt ở trên đầu
xe, điều này khiến cho Lãnh Tang Thanh không còn cách nào, buộc phải
dừ