
bắn, thấy tay của con trai
mình bị Niếp Tích bẻ gẩy, trong lòng hắn căm phẫn đã kiềm chế đủ lâu
rồi.
Niếp Tích xoay người một cái, viên đạn không bắn trúng
anh, bay lên cao, anh từ trong tay áo lấy ra một cây dao găm, lúc sắp
rơi xuống, con mắt nhìn thẳng vào khẩu súng trong tay Niếp Nhân Hằng,
tay phải vung lên, con dao găm nhanh chóng bay về phía Niếp Nhân Hằng.
Mặc dù Niếp Nhân Hằng to béo, nhưng khi còn thanh niên đã chịu nhiều
đặc huấn đến hôm nay cũng xem như không bị bỏ phí, chỉ thấy hắn nghiêng
người, con dao bay qua vạc áo trước của hắn, cắm phía sau hắn vài
centimet trên tường, thân dao rơi xuống phân nửa.
Nhìn thấy một màn như vậy, những người vô tội khác cũng không ngốc nữa, tạo thành
những tiếng thét chối tai, ào ào chạy ra cửa, một đoàn người chen chúc,
Niếp Nhân Hằng dù to lớn cũng không chống nổi sự va chạm đó. Những người khác của Niếp môn cũng đều đi ra ngoài, so với người phát bệnh điên như Niếp Nhân Hằng, bọn họ không muốn hiến thân cho bạo lực.
Cùng
lúc đó, bảo vệ của Niếp Nhân Hằng vẫn đợi lệnh từ bên ngoài cùng với
quản gia La Sâm đã sắp xếp người đâu vào đó, tất cả đều chạy trở vào.
Niếp Nhân Hằng nhặt khẩu súng trên mặt đất, lần nữa giơ lên, nhưng ba
cha con trước mặt đã sớm đều tự tìm chỗ thoát rồi, chỉ có điều trước mắt thì vẫn còn mấy người thế này có thể dùng đỡ đạn, Niếp Nhân Hằng hoàn
toàn không đồng ý.
"Nhìn cái bàn trên lễ đài, coi phát đạn của
tôi! Tôi phải giết hết những kẻ đồng bọn với hung thủ, tất cả sẽ biến
thành tổ ong vò vẽ!" Khuôn mặt Niếp Nhân Hằng méo mó, lớn tiếng quát.
Mọi người, họng súng đều hướng về phía cái bàn, ra sức mà bóp cò, tiếng giống như một trận mưa trút nước, vang vọng khắp hoa viên của Niếp môn, những người không thuộc về Niếp môn, chạy vào xe tìm chỗ trốn cho mình, suy nghĩ cách rời khỏi chỗ này, tình cảnh hỗn loạn này.
May
mà, cái bàn là làm từ loại gỗ thượng hạng hơn nữa còn có lớp da thật bao chế mà thành, mấy viên đạn vẫn không có cách nào xuyên thấu, lộ ở một
mặt bên ngoài, sớm bị rách tả tơi, Niếp Nhân Quân núp ở phía sau vẫn
không bị tổn thương một chút nào, chỉ có điều, kiên trì không được bao
lâu.
Niếp Tích trốn ở phía sau quan tài, nhìn tình cảnh của
cha, nôn nóng vô cùng, nhưng bây giờ bất kể là ai cũng không thể lao ra, bằng không toàn thân lập tức sẽ giống như mặt ngoài của cái bàn, gay go nhất là, trên người cũng không mang theo súng.
Đúng lúc này,
sau lưng Niếp Tích bị một người vỗ mạnh, anh cảnh giác mà nhìn lại,
nhưng phát hiện ra là một khuôn mặt mỹ nữ, dùng ánh mắt nghi vấn mà nhìn chằm chằm mình.
"Tu Nguyệt! Sao cô lại ở chỗ này?" Niếp Tích vô cùng lo lắng trong đó cũng có chút ngạc nhiên.
Tu Nguyệt không để ý đến vẻ kinh ngạc của anh, túm lấy áo Niếp Tích, kéo lại, dùng mũi ngửi ngửi trên người Niếp Tích.
"Lần này không sai rồi."
Cô tiếp tục nắm lấy tay Niếp Tích, đem một khẩu súng lục màu bạc kín
đáo đưa cho anh, vẻ mặt lo lắng mà có phần bình tĩnh: "Bắt tôi! Mau!"
Niếp Tích cầm khẩu súng nhìn thoáng qua, đôi mày níu lại, phải để một
cô gái bảo vệ mình, đây là chuyện sỉ nhục nhất cuộc đời anh, nhưng tình
hình trước mắt bắt buộc, chỉ có như vậy mới xoa dịu một chút tình cảnh
khốn khó của cha.
"Anh chờ cái gì? Bác trai bên kia sắp không được rồi!" Tu Nguyệt lo lắng mà lớn tiếng nói.
Cô hiểu rõ vì sao Niếp Tích không tình nguyện, anh thậm chí tình nguyện chịu vài viên đạn, cũng không muốn cưỡng ép một nữ nhân, chỉ cần có
cách khác, cho dù khả năng chỉ là một phần trăm, anh cũng sẽ sử dụng,
thế nhưng với tình hình hiện tại, ngay cả biện pháp một phần trăm cũng
không có.
Niếp Tích đấu tranh mà nhìn Tu Nguyệt, căm giận mà nói rằng: "Đối với tôi mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì."
Tu Nguyệt cười quyến rũ: "Mặc kệ thế nào, chỉ cần anh sống, với tôi mà nói chính là chuyện tốt."
Niếp Tích cúi đầu, nặng nề mà thở dài, sau đó lấy khẩu súng hướng lên trời nổ ba tiếng.
"Tất cả dừng lại cho tôi!" Anh khàn giọng mà rống lên.
Mọi người ngừng nổ súng, nhìn về phía quan tài bên này.
Niếp Tích đứng dậy, một cước đá văng quan tài phía trước, quan tài lăn
mấy cái, thảm hại mà úp trên mặt đất, nửa thi thể cũng xuất hiện.
Mọi người nhìn thấy, Niếp Tích dùng ánh mắt tràn đầy căm hận mà nhìn
Niếp Nhân Hằng, trên tay phải của anh cầm một khẩu súng lục, chỉa vào Tu Nguyệt đang ngồi xổm trên mặt đất, Tu Nguyệt toàn thân run rẩy, trên
mặt lộ ra vẻ vô cùng hoảng sợ, mặc dù không phải là tự nhiên.
"Đừng nổ súng! Cứu tôi!" Tu Nguyệt phối hợp hô lên.
"Tất cả dừng tay! Tất cả dừng tay!" Ngoài của lễ đường truyền đến tiếng lo sợ của chồng Tu Nguyệt, trong lòng hắn nóng như lửa đốt mà chạy vào
lễ đường, cùng vào còn có cha hắn Niếp Nhân Nghĩa. Niếp Tích bảo vệ cha, bắt thêm Tu Nguyệt, ba người đi ra khỏi lễ đường.
Ánh mặt trời chói lóa, trong nháy mắt bao trùm lấy cơ thể mọi người,
khiến cho vài người trong nhất thời có phần không thích ứng.
Vừa mới nói tạm biệt với ánh nắng tươi đẹp không bao lâu, bây giờ lại
trở nên xa lạ, giống như một thế kỉ rồi chưa gặp lại