
ng lại.
Cô cũng không lập tức xuống xe, mà nhanh nhẹn khóa
cửa xe, yên tĩnh mà nhìn chằm chằm động tác của Niếp Nhân Hằng, bàn tay
toát mồ hôi, mồ hôi từ cơ thể cô, làm ướt cả áo sơ mi trắng, lúc này như ẩn như hiện.
Những người khác cũng đều bước lại, vẻ mặt vô cảm mà nhìn Lãnh Tang Thanh trong xe.
"Bắt cô ta, cô ta là vợ chưa cưới của Niếp Ngân, có cô ta trong tay,
không tin Niếp Tích sẽ không trả lại con dâu cho tôi!" Niếp Nhân Nghĩa
hổn hển thấy Lãnh Tang Thanh trở lại, giống như gặp được ân nhân cứu
mạng, ba chân bốn cẳng mà chạy về phía bên này.
"Niếp Tích bắt
con dâu ông! Chạy trốn sao? Niếp Ngân đâu? Niếp bá bá đâu? Cũng cùng
chạy thoát sao?" Lòng của cô trong nháy mắt đóng băng, bởi vì cô rất rõ, tiếng súng lớn như vậy tuyệt đối không thể hai ba phát súng có thể làm
được, hơn nữa nếu đã tới nông nổi bắt ép, vừa rồi nhất định đã xảy ra
xung đột kịch liệt, chỉ có điều, thông qua lời Niếp Nhân Nghĩa nói, có
thể xác nhận một chút, mặc dù không rõ có bị thương không, mọi người hẳn là đã rời khỏi đây rồi.
Thế nhưng đó chỉ là suy đoán, lòng của cô cũng không bình tĩnh được.
Lúc này, Niếp Nhân Hằng đi tới bên cạnh cửa xe, điên cuồng mà mở cửa.
Hành động này khiến Lãnh Tang Thanh sợ hãi, cô hét lên một tiếng, nhưng vẫn rất bình tĩnh mà tìm kiếm chìa khóa còn chưa rút khỏi xe, chuẩn bị
lao khỏi nơi đây.
Niếp Nhân Hằng thấy hành động của cô, cười dữ tợn, vung cánh tay, một đấm đánh bể cửa xe, một bàn tay lông lá, siết
chặt bàn tay đang muốn vặn chìa khóa của Lãnh Tang Thanh.
"Thả tôi ra! Cái tên khốn nạn này!" Lãnh Tang Thanh dùng hết sức đánh lại bàn tay đầy lông lá.
Bất kể giãy giụa thế nào, bàn tay của Niếp Nhân Hằng vẫn không nhút
nhích chút nào, hắn say mê mà nhìn chằm chằm Lãnh Tang Thanh đang đánh
loạn xạ, nhìn răng, môi, cười lạnh: "Muốn tôi buông cô? Tôi thế mà lại
yêu cô suýt chết rồi, từ hôm nay trở đi cô là của tôi. Ha ha ha ha!"
Niếp Nhân Nghĩa vội vàng chạy tới, túm tay Niếp Nhân Hằng, chỉ có điều với sức lực của hắn, cũng không nhút nhích chút nào.
"Niếp Nhân Hằng, ngươi đủ rồi đó! Tôi cảnh cáo ngươi, đừng làm càng, cô ta là thẻ bài duy nhất có thể đổi lại vợ cho con trai tôi, tôi không
cho phép ngươi làm hại cô ta, càng không cho phép ngươi mang cô ta đi!"
Thời gian qua, Niếp Nhân Nghĩa có vẻ ngoài nhã nhặn, lúc này cũng trở nên sắc bén như vậy.
Niếp Nhân Hằng hơi nghiêng mặt, dùng ánh mặt rất khinh thường mà nhìn
hắn: "Hoặc là cô ta, hoặc là con dâu của ngươi, tôi nhất định phải có
một người, ngươi quyết định đi."
Niếp Nhân Nghĩa nghe vậy ngẩn
ra, ánh mắt đầy giết chóc mà nhìn Niếp Nhân Hằng, sau đó, hắn từ trong
túi móc ra một khẩu súng, chĩa vào thái dương của Niếp Nhân Hằng.
"Kẻ điên nhà ngươi, tôi không muốn quyết định gì hết, mau thả cô ta ra, không nên ép ta!"
Niếp Nhân Hằng đem chìa khóa xe rút ra, chậm rãi thẳng lưng lên, một
đôi mắt điên cuồng hung ác mà nhìn chằm chằm Niếp Nhân Nghĩa, lớn tiếng
thét lên: "Muốn bắn tôi sao? Bắn đi! Bắn đi! Cha mày hôm nay trong lòng
căm hận nhất định phải tìm người trút ra!"
Niếp Nhân Nghĩa cũng không tỏ ra yếu thế, không chịu lép vế mà đem súng về
trên ngực, một tay kéo áo Niếp Nhân Hằng, đem hắn ấn trên thân xe, ánh
mắt đầy sát khí đối diện với Niếp Nhân Hằng, hắn thực sự sẽ nổ súng.
Lúc này, quản gia La Sâm thì thầm bên tai Niếp Hoán cái gì đó, Niếp
Hoán sau khi nghe được, hơi nhíu mày, trong ánh mắt có chút suy nghĩ.
"Đủ rồi." Trong đám người truyền ra tiếng của Niếp Hoán, mặc dù rất yếu ớt, nhưng vẫn tồn tại một sự sợ hãi trên người hắn như trước.
Người trong gia tộc Niếp môn đều rất rõ, chỉ cần hắn còn sống, chủ nhân
hợp pháp của Niếp môn chính là hắn, cho nên cũng không dám láo xược.
Hai người Niếp Nhân Hằng và Niếp Nhân Nghĩa, lúc này cũng thu lại sự
nóng nảy, nghiêng đầu nhìn quản gia La Sâm chậm rãi đẩy Niếp Hoán ra.
Niếp Hoán tháo mặt nạ ô-xy xuống, ngẩng đầu nhìn Niếp Nhân Hằng, ánh
mắt mặc dù vô lực, nhưng vẫn tồn tại sự uy nghiêm của người kế thừa
chiếc ghế chủ tịch.
"Niếp Nhân Hằng, tôi kính trọng mà gọi ông
một tiếng chú ba, người con gái này, chỉ sợ là ông không có cách nào làm tổn hại đâu."
Vẻ mặt Niếp Nhân Hằng không hề giận dữ: "Tại
sao? Chẳng lẽ ngươi cũng cho rằng dùng cô ta có thể đổi lại con dâu của
Niếp Nhân Nghĩa sao? Đừng ảo tưởng."
Hắn một tay đẩy Niếp Nhân
Nghĩa đang đè mình ra, vẻ mặt căn hận mà tiếp tục nói: "Bọn chúng khờ
dại cho rằng, bắt cóc con dâu của Niếp Nhân Nghĩa, có thể bảo toàn tính
mạng, chẳng lẽ ngươi cũng nghĩ như vậy sao? Thật buồn cười. Chỉ sợ bọn
họ bây giờ đang nghĩ cách mà chạy trốn, còn có thể có tâm trạng mà quan
tâm đến cô gái này sao?"
Niếp Hoán bất đắc dĩ mà cười cười, ánh mắt nhìn Niếp Nhân Hằng có chút khiêu khích: "Không không không, tôi
nghĩ là ông hiểu lầm rồi, lời nói của tôi vừa rồi, kỳ thực là lời khuyên chân thành. Nói cho ông một tin rất có tính khiêu chiến, người con gái
này, anh cà của cô ấy, tên gọi là Lãnh Thiên Dục."
Nghe được
tin này, mọi người có mặt ở đây đều lấy làm ngạc nhiên, đề