Niếp Môn

Niếp Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326432

Bình chọn: 7.00/10/643 lượt.

ng theo ý cảnh cáo mà nói với cô.

Tu Nguyệt có chút giận dỗi mà vuốt lại mái tóc dài, bộ dáng hờn gận mà nhìn ngoài cửa sổ.

"Được rồi, cô không phải nói có cái bí mật kinh thiên động địa sao? Là cái gì?" Niếp Tích dò hỏi.

Nhưng bị Niếp Tích cấp cho ngữ khí đó, Tu Nguyệt sao còn có thể để ý

đến anh, cô vẫn nhìn ngoài cửa sổ, giống như không nghe thấy gì, vẻ tự

đắc càng cao.

"Này, tôi rất nghiêm túc mà hỏi cô, lại muốn chọc giận tôi sao?" Niếp Tích bày ra bộ mặt tức giận, gầm nhẹ với Tu Nguyệt.

Tu Nguyệt không thèm quan tâm anh có tức giận không, vẫn xem như không

có việc gì mà thưởng thức cảnh vật ngoài cửa sổ, lẩm bẩm, “Somalia này

là một quốc gia nghèo túng, cần phải tiếp cận nhiều hơn với thế giới bên ngoài, cho dù là một chuyện nhỏ, ví dụ như hành khách không thể cùng

nói chuyện với tài xế."

Niếp Tích bất đắc dĩ mà lắc đầu, vẻ mặt thẳng thắng đầu hàng trước mặt người phụ nữ này, còn lại Niếp Nhân Quân ở phía sau phá lên cười.

"Cô là con dâu Niếp Nhân Nghĩa phải không?" Trong giọng nói của ông mang theo sự hiền từ của bậc trưởng bối.

Tu Nguyệt quay đầu lại, điệu bộ giống như tiểu thư khuê các: "Cứ xem là vậy đi, Niếp bá bá, tên của con là Tu Nguyệt, thật vinh hạnh gặp người, càng vinh hạnh cùng người trải qua việc hôm nay."

Niếp Nhân

Quân nhìn cô gái đặc biệt làm người khác yêu quý này, trong lòng rất vui vẻ: "Thật không ngờ, nhìn qua một cô gái yếu mềm như vậy, đối mặt với

chuyện hôm nay có thể bình tĩnh, cô cùng Tích nhi của ta là hảo bằng hữu sao?"

Tu Nguyệt dùng khóe mắt liếc Niếp Tích một cái, cười

nhạt nói: " Không thể nào, con đời này chỉ có hai hảo bằng hữu, một là

bà xã của con Bối Sa Lỗ, nó là một con chó thuần chủng giống Đức, còn

con kia là vợ hai Bối Niếp Tích."

Niếp Tích nghe đến đó thiếu

chút nữa bị sặc, vì khiến cho Tu Nguyệt câm miệng, anh lần nữa bẻ cua,

chỉ có điều lần này Tu Nguyệt đã có phòng bị, gắt gao ôm chặt ghế ngồi,

hoàn toàn không bị ngã về trước, ngay cả tóc cũng không rối.

"Tích nhi, cẩn thận một chút, Tu Nguyệt tiểu thư bây giờ sắp làm mẹ đó." Niếp Nhân Quân đối với Niếp Tích lên tiếng khiển trách.

"Cô

ta? Mẹ?" Vẻ mặt Niếp Tích phản đối: "Thấy bộ dạng chồng của ta lúc đó mù tịt không? Sợ rằng chồng của cô ta ngay cả cái bớt của cô ta màu gì còn không biết, cô gái này mưu mô quỷ kế đếm không xuể đó chứ."

Những lời ngày cũng là trong lúc vô tình nói ra khi anh và Tu Nguyệt quan hệ.

Niếp Nhân Quân hiển nhiên sớm có dự liệu, trầm mặc không nói mà cười.

"Niếp bá bá, nếu có một ngày người thật sự phát hiện Tu Nguyệt có thai, không cần nghi ngờ, đứa bé này đúng là cháu của người." Ý tứ của Tu

Nguyệt không chút giấu giếm, thẳng thắng mà nói với Niếp Nhân Quân.

"Ha ha ha, tôi cũng muốn sớm ôm một cháu trai đây." Niếp Nhân Quân sung sướng mà cười ha hả: "Chỉ có điều, bất kể như thế nào, thật sự cám ơn

cô ngày hôm nay đã hi sinh để cứu chúng tôi."

Tu Nguyệt tùy ý

mà vuốt tóc, lộ ra ngũ quan vô cùng xinh xắn, trong ánh mắt dịu dàng ẩn

chứa một chút tham lam: " Vậy Niếp bá bá thưởng cho cháu chút gì đi?"

Hai mắt Niếp Nhân Quân nhấp nháy, có chút hứng thú mà trả lời: "Tu

Nguyệt tiểu thư, cô muốn thứ gì, có tâm nguyện gì chưa làm xong, cứ việc nói thẳng, có thể làm được, Niếp Nhân Quân tôi nhất định nghĩa bất dung từ."

Trong đôi mắt của Tu Nguyệt có chút tà mị, lập tức sáng

lên: "Cũng không phải thứ gì giá trị, con muốn người đem Niếp Tích hứa

gả cho con."

Niếp Nhân Quân nghe vậy ngẩn ra, sau đó lại bắt đầu cười ha hả.

Tay Niếp Tích đặt trên vô lăng cũng không yên, cánh tay anh vòng qua Tu Nguyệt, dùng sức mà đặt cô ở vị trí phó lái, tháo dây an toàn, đem cô

mà gắt gao cài lại.

"Nha đầu thối! Đừng nói lung tung!" Nói

xong, anh một chân đạp ga, xe lao như bay về phía trước giống như biến

mất ở cuối con đường. Biệt thự

Tần quản gia đã gấp rút mà chực chờ tại cổng, nhìn thấy mấy người trở về, ông vội vội vàng vàng mà chạy tới nghênh tiếp.

"Tiên sinh, thiếu gia, mọi người không có việc gì chứ!"

Niếp Nhân Quân vỗ vỗ vai Tần quản gia, khóe miệng cong lên một khí phách vương giả: "Chỉ là trải qua một chút sóng gió thôi."

Ba người khác lần lượt xuống xe.

Đôi mày của Niếp Ngân nhíu lại, đôi mắt đông lại nhìn quét qua toàn bộ sân nhà.

Sau đó, có chút thất vọng.

Thư phòng.

Bốn người ngồi tán loạn bên trong, bầu không khí nghiêm túc, nhưng không hề khẩn trương.

"Tiếp theo, chúng ta nên làm thế nào?" Niếp Tích đứng bên cửa sổ, nhìn

ngọn đèn thưa thớt trên cảng Mã Nhỉ Tạp, ngọn đèn thủy tinh phản chiếu

trên khuôn mặt ngang ngạnh của anh.

Niếp Nhân Quân lắc lắc ly

rượu đỏ, khí vững như sơn: "Sắp xếp lại mọi chuyện, chỉ có cách cư xử

của ba người vô cùng khác thường, Niếp Hoán, La Sâm, còn có Niếp Nhân

Hằng, ta nghĩ tất cả chuyện này đều là do bọn chúng thông đồng sắp đặt,

ta nghĩ nên tìm Niếp Nhân Hằng nói chuyện."

Niếp Tích xoay

người, đi tới trước mặt cha, trên mặt có chút lo lắng: "Cha, con nghĩ

cách này không được, với tính cách của Niếp Nhân Hằng, hắn không phải là người có thể nói chuyện, hơn nữa,


Polaroid