
iếp Ngân ngừng một chút, mắt nhúi lại dùng bàn tay to một đè chân
Lãnh Tang Thanh giữ lại, Lãnh Tang Thanh không thể động đậy, hắn dùng
mệnh lệnh lói.
“Đừng lộn xộn, đem cái trán lại đây.”
Lãnh Tang Thanh cả kinh, sau đó lại từng đợt mừng thầm, cô cúi đầu má hơi hơi hồng lên, cả người dịu ngoan cúi xuống dưới, nhắm mắt lại đem
trán đến gần hắn môt chút.
Niếp Ngân lấy tay dán tại trên trán cô, Lãnh Tang Thanh cảm giác được tay hắn có chút lạnh, có lẽ là đêm qua không có nghỉ ngơi tốt, dù sao
trận mưa tối qua cũng không riêng gì cô, còn có người con trai này.
“Anh ta có thể cũng sinh bệnh hay không ......”
Lãnh Tang Thanh thầm nghĩ, có chút lo lắng đứng lên, cô chậm rãi mở
hai mắt ra nhìn Niếp Ngân từ trên xuống dưới giống như một tiểu công
chúa nhu nhu thuận thuận.
Niếp Ngân rất chuyên chú, thỉnh thoảng sẽ sờ sờ cái trán của mình, sờ đi sờ lại thăm dò.
Lãnh Tang Thanh hơi hơi mở miệng, vừa muốn mở miệng.
“Hư......”
Niếp Ngân ôn nhu nói ra một tiếng ngắt lời của cô, loại ôn nhu này rất khó thấy.
Có lẽ Niếp Ngân phát hiện người mình lạnh như băng, cũng không thể
đuổi đi độ ấm của Lãnh Tang Thanh, hắn dùng tay vén sợi tóc Lãnh Tang
Thanh lên, một cỗ mùi thơm bay vào bên trong xoang mũi của Niếp Ngân.
Cỗ hương khí này thật tự nhiên, thật sạch sẽ, làm cho con người trong nháy mắt trở nên an tĩnh lại, cũng làm cho lòng người say mê và vui vẻ
thoải mái.
Niếp Ngân không nghĩ đến mình sẽ lưu luyến cái bầu không khí này, hắn không có làm động tác tiếp theo, lẳng lặng nhìn xuống Lãnh Tang Thanh,
hắn đột nhiên phát hiện ở trước mắt cô gái xinh đẹp này, gần như hoàn
mỹ, nhưng không phải giống thiên sứ bình thường không giống như những
người tình khác, thật tương phản với một nam nhân nào đó, càng lúc càng
tới gần, cô nhìn Niếp Ngân, đôi môi thật nghe lời gắt gao nhắm chặt.
Niếp Ngân ôn nhu cười cười, hai tay đem tóc Lãnh Tang Thanh chia ra
làm hai bên, hai tay nâng đôi má hồng của cô lên, chậm rãi đem mặt tới
gần , muốn dùng cái trán của mình để kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Lãnh
Tang Thanh.
“A!”
Nhìn thấy động tác của Niếp Ngân, Lãnh Tang Thanh kêu một tiếng, rất
thuận theo đem cái trán tới gần Niếp Ngân thật giống như con nai con, hô hấp cũng trở nên dồn dập , theo bản năng đem mặt dịch một bên.
Niếp Ngân hơi tạm dừng không nói gì, bàn tay to nhẹ nhàng dùng một
chút lực, đem khuôn mặt Lãnh Tang Thanh tới gần trán của hắn lúc này
cũng đi tới.
Lại đây ! Lại đây ! Trái tim a, ngươi đập chậm một chút, đừng như vậy không được chịu thua kém......
Lãnh Tang Thanh gắt gao nhắm mắt lại, hai tay đan vào nhau......
Nguy rồi! Không được thua kém ! Cảm giác như thế này giống như sung huyết não ......
Rất gần ! Lập tức sẽ ngất đi mất ......
“Cạch ”
Âm thanh vang lên.
Giống như một trận kinh thiên lôi, xuyên qua màng nhĩ cảu Niếp Ngân và Lãnh Tang Thanh, còn có cả trái tim.
Niếp Ngân quay đầu nhìn cửa, tuy rằng không có lập tức lui về, nhưng dừng động tác trước mặt lại, khuôn mặt hiện lên một tia oán hận.
Lãnh Tang thanh bị hoảng sợ có chút ngơ ngác , máy móc quay đầu nhìn về phía cửa, tâm tình té xuống đáy cốc.
“A! Ngân thiếu gia, cậu ở trong này! Tôi vừa mới nghe được tiếng kêu của tiểu thư , liền vội vàng chạy tới ! Nay......”
Hình này quen thuộc cỡ nào a!
Tần quản gia vừa chuẩn khi xuất hiện ở trong này!
Tần đại thúc...... Ông là cố ý mà......
Lãnh Tang Thanh khóc không ra nước mắt.
Nghe được tiếng kêu của Lãnh Tang Thanh, Tần quản gia nghĩ là có
chuyện gì, vội vàng từ lầu hai chạy lên, đẩy cửa phòng y tế ra, lại thấy Lãnh tiểu thư cùng Niếp thiếu gia đang ở trên giường.
Hình như là đang làm chút gì đó......
Lại hình như là cũng không làm gì......
Cũng tốt như vậy là chuẩn bị làm gì đó......
Mặc kệ thế nào, Tần quản gia biết mình lại quấy rầy đến hai người bọn họ, trong lòng vô cùng xấu hổ và áy náy.
“Ngân thiếu gia, tôi thực không có tâm .”
Niếp Ngân không nói gì, mắt lé nhìn một chút Tần quản gia có chút
kích động, lại quay đầu nhìn nhìn biểu tình uể oải lại mang theo hận ý
của Lãnh Tang Thanh, nhưng trong lòng lại dâng lên mỉm cười.
Khóe môi hắn hơi hơi giơ lên, vuốt ve mái tóc của Lãnh Tang Thanh một chút, lui trở lại dưới giường.
“Lãnh tiểu thư, thân thể cô thế nào rồi ? Còn mệt không?”
Tần quản gia đi lên phía trước vài bước, tha thiết hỏi, là thật tâm từ tận đáy lòng.
Lãnh Tang Thanh cắn môi, đôi mắt khẽ chuyển động.
“Cháu thấy tốt rồi, nhưng vốn có thể khỏe hơn chút nữa.”
Trong giọng nói có chút trách cứ, nhưng cô biết Tần quản gia là không có cố ý, cho nên vẫn có lễ phép.
Tần quản gia nghe lời nói này, tất nhiên là hiểu hắn càng thêm xấu hổ , đứng ở tại chỗ này thật không tự nhiên.
“Tần quản gia, ông chuẩn bị cho cô ấy chút đồ ăn nhẹ đi.”
Niếp Ngân bình thản nói một tiếng, nhưng loại bình thản này làn cho Tần quản gia ngạc nhiên.
“Đã chuẩn bị tốt. Lập tức mang điểm tâm cho Lãnh tiểu thư lên đây.”
Sau đó, Tần quản gia lập tức dùng bộ đàm bảo người hầu đem thức ăn lên.
Nói xong hắn hiểu ý cười, làm tiết lễ với Niếp Ngân:“Không biết có
phải do thời ti