
a đi ra khỏi cửa, cũng tùy tay đóng cửa phòng lại.
Trong phòng lại im lặng, hai người cũng không có nói chuyện.
Ước chừng nửa phút.
Niếp Ngân xoay người, đi tới bên cạnh Lãnh Tang Thanh, cầm lấy cái khăn trên toa ăn, vây quanh trước ngực Lãnh Tang Thanh.
Tiếp đó bưng một chén cháo hoa, dùng thìa múc cháo lên, đưa tới bên
miệng thổi thổi, cuối cùng đưa đến tới miệng Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh hoàn toàn không ngờ tới, người con trai trước mắt cũng có mặt ôn nhu này sao.
Cô nghe lời hé miệng, hưởng thụ sự thật như trong mộng này.
Niếp Ngân buông bát, sau đó lấy cái bùa hộ mệnh của Lãnh Tang Thanh ra, mặt trên rõ ràng viết ba chữ nhỏ “Niếp bá bá”.
Đem lá bùa mở ra......
Hắn thấy được......
Bên trong tràn ngập “Niếp ngân”......
Hôm sau.
Ánh nắng mặt trời của ngày hôm nay giống hệt ngày hôm qua.
Sáng sớm Lãnh Tang Thanh đã rời khỏi giường, đứng ở trước cái cửa sổ
sát đất hai tay chống ở khung thành, hưởng thụ sự sung sướng này mà ông
trời đã đem cho nhân gian.
Đại sảnh nhìn qua là một màu xanh biếc, dưới ánh mặt trời xinh đẹp
làm cho người ta vui vẻ thoải mái, mấy chục người hầu mặc đồ trắng đang ở mặt cỏ bận rộn , có người rửa sạch đài phun nước, có người tỉa cành
cây, nhưng đại bộ phận vẫn vội vàng vận chuyển bữa sáng.
Niếp Nhân Quân dậy sớm hơn, Lãnh Tang Thanh đứng trước cửa sổ cũng
nhìn thấy hắn đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi ở đại sảnh, tay trái cầm điếu xì gà, tay phải loạng choạng cầm chén hồng rượu, như mộc xuân phong,
thật thích.
Nhìn hắn bây giờ, từ nội tâm đến môi Lãnh Tang Thanh nở ra nụ cười, nhưng hốc mắt cô lại không biết đã ươn ướt từ lúc nào.
Nếu cha còn sống, cũng có thể giống thế này!
Từ nhỏ mất đi cha mẹ, vẫn là đại ca đảm đương trọng trách của cha mẹ
chiếu cố mình, nhưng đại ca dù sao cũng là đại ca, không có cách nào có
thể thay thế hình ảnh cha mẹ như trước.
Cô muốn cha mẹ yêu thương đến cỡ nào.
Lúc trước đến tột cùng là ai lại tàn nhẫn như vậy, đoạt đi tánh mạng
cha mẹ cô, cô còn nhỏ tâm hồn vẫn non yếu, tất cả mọi thứ đều không thể
khiến cho vết thương lòng của cô khép lại.
Anh cả hiện tại hẳn là còn truy tìm hung thủ năm đó, từ nhỏ đến lớn,
anh cả luôn luôn cố ý lẩn tránh mối thù giết cha mẹ với cô vào anh hai,
nhưng cô biết anh cả vẫn là đem mối thù này đeo lên lưng mình, nhiều năm qua chưa bao giờ dỡ xuống.
Cô rời đi lâu như vậy, anh cả nhất định sẽ vội vã tìm kháp thế giới.
Nghĩ đến đây, lòng Lãnh Tang Thanh lại tự hồ trở lên đau đớn.
“Cốc, cốc, cốc!”
Vài tiếng gõ cửa ôn hòa vang lên, Tần quản gia đẩy xe lăn đi tới.
“Tần thúc thúc, chào buổi sáng.” Lãnh Tang Thanh nhanh chóng điều chỉnh nỗi lòng mình một chút, lộ ra nụ cười ngọt ngào.
“Lãnh tiểu thư, chào buổi sáng. Lãnh tiểu thư hôm nay có thể tự đứng
lên sao?” Tần quản gia đầu tiên làm lễ với Lãnh Tang Thanh, sau đó lo
lắng nhìn cô.
“Vâng, không có gì đáng ngại, cơ thể của cháu khỏe tựa như một đầu sư tử rồi.” Vừa nói, Lãnh Tang Thanh chuyển động thân thể vài cái, cố ý
khoe ra.
Nhưng hoạt động của cô có chút trục trặc trước mặt Tần quản gia, hắn
vội vàng chạy đến đỡ cánh tay Lãnh Tang Thanh :“Lãnh tiểu thư! Không
thể! Vẫn chưa có thể hoạt động như vậy! Tuy rằng sắc mặt cháu so với
ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều, nhưng nhìn qua vẫn rất suy yếu.”
Khi nói chuyện, hắn lại vội vàng đem xe lăn đẩy đến, đưa tới phía sau Lãnh Tang Thanh:“Tiểu thư cô ngồi trên xe đi, tiên sinh đã nói, mời
Lãnh tiểu thư đến dùng bữa sáng cùng.”
“Ai nha, Tần thúc thúc, cháu không dùng xe lăn, cháu hiện tại có thể
tự đi được, bác không biết tinh thần cháu tốt thế nào đâu.” Lãnh Tang
Thanh cầm lấy một chiếc áo khoác lên người, nghênh ngang đi tới cửa.
“Lãnh tiểu thư! Như vậy không được!” Tần quản gia đẩy xe lo lắng khuyên bảo.
“Không thành vấn đề, yên tâm đi!”
Vừa quay người lại,“bộp” một cái, Lãnh Tang Thanh đụng vào trong lòng Niếp Ngân, cơ ngực to lớn kia tựa như cao su rắn chắc, đầu tiên là một
mùi hương dũng mãnh chạy vào trong mũi, không đợi cô phản ứng lại đã bị
Niếp Ngân bế ngang lên.
Mặt Niếp Ngân không chút thay đổi, ôm cô đi tới hướng xe lăn.
Lãnh Tang Thanh thử giãy dụa một chút, nhưng người đàn ông trước mặt
này, cô cảm giác làm thế thật phí công , cô giống như một sủng vật yếu
đuối mà hắn ôm trong lòng.
“Ngân thiếu gia, cậu đã tới, Lãnh tiểu thư hình như không thích ngồi xe lăn.” Tần quản gia cười cười.
“Không sao, tôi đi đây.” Niếp Ngân đem Lãnh Tang Thanh ngồi trên xe lăn.
Nếu không phải cô không làm gì được, cô nhất định không ngồi cái thứ
này, điều này làm cho cô nghĩ đến những bệnh nhân trước kia, Lãnh Tang
Thanh cảm thấy bọn họ thật đáng thương, thật giống như chú chim nhỏ bị
bẻ gẫy cánh.
Không ngồi được bao lâu, cô liền sốt ruột mà đứng lên, nhưng lại bị Niếp Ngân ấn ngồi xuống.
Cô nổi giận muốn lên tiếng, thật mất hứng nhìn Niếp Ngân, Niếp Ngân
vẫn bình tĩnh thong dong nhìn lại cô, vẻ mặt tựa như tiếu phi tiếu.
Nhìn vẻ mặt này của hắn, Lãnh Tang Thanh như hồi lại sức , hai tay ở trên tay vịn chống đỡ không phục mà đứng lên.
Nhưng lại không địch nổi bàn tay to h