
ộc, biện pháp đó là, con báo đổi thái tử, hắn sẽ đợi cho tới khi vợ con
Niếp Nhân Thịnh sinh xong thì giết đứa bé!
Nói đến đây, Isabella hít sâu một hơi, ngực trướng đau.
"Nói như vậy, vợ Niếp Nhân Thịnh vừa sinh con ra liền bị các người giết chết
?" Niếp Ngân nghe hơi hơi nheo lại cặp mắt chim ưng, loại chuyện này không
thể tưởng tượng nổi, không phải hăn không biết ở trong Niếp môn có bao
nhiêu đáng sợ, nhưng cho dù là vậy, cũng không dùng hạ độc thủ như thế.
"Không, chúng tôi không có giết đứa nhỏ đó!" Isabella lại thề thốt phủ nhận ,
khuôn mặt lại rất chân thật: "Hay tin tôi, tôi không bao giờ đồng ý làm như vậy,
nhưng mà, đứa nhỏ vừa ra sinh ra đã chết, tắc thở mà chết, đây là sự thật."
Niếp Ngân nhìn bà ta, từ trong ánh mắt ngưng trọng có thể nhìn ra sự chân thật,
giờ khắc này hắn lựa chọn tin tưởng bà ta."Cho nên, Niếp Nhân Thịnh vẫn
không biết, Niếp Thâm là con của hai người?"
Isabella gật đầu, vẻ mặt uể oải, "Nhưng mà, Niếp Thâm lại vô tình biết được
thân thế của mình, cho nên mới càng thêm thống hận người Niếp môn..." Niếp Ngân nghe xong việc này, mày kiếm theo bản năng nhíu chặt, vô tình nhớ
tới từng hành vi của Niếp Thâm, trong lòng hơi hơi thu lại."Cậu ta muốn làm thế
nào?"
Khuôn mặt Isabella khổ sở, "Tôi biết nó sẽ mượn hôn lễ này để đạt tới mục
đích, nó muốn người Niếp môn đều phải chết." :s
Sắc mặt Niếp Ngân càng thêm ngưng trọng.
"Bởi vì lo lắng tình huống của nó, cho nên tôi sẽ tìm người tùy thời hỏi thăm
động tĩnh, không nghĩ tới lại phát hiện nó có quyết định này." Isabella đi lên phía
trước, vẻ mặt khẩn cầu: "Vô luận ra sao, cậu phải đi ngăn lại vụ tai họa này, tuy
nói Niếp môn có rất nhiều người chết cũng không hết tội, nhưng người bên
trong dù sao cũng vô tội, tôi không muốn nhìn con tôi nợ quá nhiều máu."
Niếp Ngân thở dài, nhìn mây trên trời ở bên ngoài cửa sổ, sớm đã trở nên âm
trầm.
"Nhưng mong cậu trăm ngàn lần đứng làm tổn thương nó, tôi biết tôi đã không
còn tư cách để cầu xin cậu, nhưng nó là con tôi, trên đời này có người mẹ nào
hy vọng mình con gặp chuyện không may chứ?" Khuôn mặt Isabella tha thiết
nói.
Niếp Ngân quay đầu nhìn bà ta, thật lâu không nói gì.
——— ———— hoa lệ lệ phân cách tuyến ——— ————
Ba ngày, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, kỳ thật
rất nhanh liền đi qua.
Ban đêm, Lãnh Tang Thanh mất ngủ.
Nhớ tới triền miên đêm trước, lòng của cô lại rung động .
Trở mình, ánh mắt lại mở thật to, trên giường tựa hồ còn lưu lại hơi thở của
người đàn ông, quấn quít triền miên nóng bỏng của đêm hôm trước, hơi thở
của hắn, động tác của hắn đều đủ để đánh mắt lý trí cô.
Vì sao lại như vậy?
Đây là vấn đề mà Lãnh Tang Thanh đã nghĩ muốn vỡ đầu!
Cô lại có cảm giác với Niếp Tích !
Thật đáng xấu hổ.
Cô nghĩ mình sẽ bài xích cảm giác này, nhưng, làm sao cô lại lần lượt phục
tùng trong lòng người đàn ông đó, qua ngày đó cô mới biết rằng mình khát
vọng cảm giác đó đến cỡ nào.
Đây là một loại cảm giác thật đầy đủ, trước kia, chỉ có Niếp Ngân mới có thể
tạo ra cảm giác này cho cô.
Niếp Tích vẫn không làm được, câu nói "Chờ anh" kia cũng trở nên mất đi ý
nghĩa và kỳ diệu, cô phải làm sao?
Cô không phải không rõ Niếp Tích đang chờ câu trả lời của cô, chỉ cần qua
ngày mai, cô sẽ cho hắn câu trả lời thuyết phục .
Tay Lãnh Tang Thanh nắm chặt, nhìn chằm chằm màn hình thật lâu, điện thoại
di động vừa sáng, cô lại lần nữa nhìn lên màn hình, trên màn hình hiện lên anh
chụp của Niếp Ngân.
Là có một lần cô chụp.
Niếp Ngân chưa bao giờ chụp ảnh, cũng ghét chụp ảnh, đây là cái ảnh mà cô
nén chụp, là thứ duy nhất nhớ lại hắn...
Trên ảnh chụp Niếp Ngân mặc áo gió tối màu, hắn đang chuẩn bị lên xe, bởi vì
hắn đang định lên xe, đứng ở cửa xe không biết đang có chuyện gì, gương mặt
cương nghị lộ ra nghiêm túc, cô để ảnh chụp xuống dưới, lúc ấy còn tưởng
rằng hắn không phát hiện mà che miệng cười trộm.
Nhưng mà, khi cô nhìn qua, lại phát hiện Niếp Ngân cách đó không xa đang
nhếch môi nhìn cô, như phát hiện động tác nhỏ của cô, đôi mắt chim ưng cơ trí
lộ ra hiểu rõ hành vi trẻ con của cô có bao dung cùng sủng nịch
Một khắc kia, lòng cô lại hạnh phúc như bay lên .
Một màn này ở trong đầu Lãnh Tang Thanh xoay vòng, nước mắt lơ đãng hiện
lên đầy trong hốc mắt, đưa điện thoại di động ở trong lòng lên môi, trong lòng
cô, cô cảm nhận được tình yêu mà Niếp Ngân dành cho mình.
Ở trước mặt hắn, đại đa số cô giống như đứa bé không bao giờ lớn, bởi vì
Niếp Ngân là người đàn ông quá mức thành thục, ở bên hắn, cô vẫn luôn để ý
hắn, tò mò nhưng thứ hắn trải qua, tò mò chuyện của hắn, vĩnh viễn giống như
tiểu học sinh, thông qua hắn để học tập những kiến thức chưa bao giời biết.
Lãnh Tang Thanh hít sâu một hơi, vậy mới có thể thu lại nước mắt.
Tiếng chuông di động lại vang lên, đêm khuya, dị thường rõ ràng.
Ngón tay cô run lên, theo bản năng ấn nút nghe.
Lới người đàn ông tràn ngập trầm thấp, "Còn chưa ngủ sao?"
Là Niếp Tích.
Lòng Lãnh Tang Thanh bỗng dưng co rút đau đớn một chút, ngồi xuống, cắn
cắn môi, "Ừ, không ngủ