
ra.
Thần phụ lại nhìn về phía Niếp Tích, hỏi như vừa rồi, Niếp Tích cười cười, khi
vừa muốn trả lời "Tôi nguyện ý" , ai ngờ cửa lớn đột nhiên bị người đẩy ra, là
giọng nói bén nhọn của một cô gái ——
"Anh ta không thể cưới cô ấy!"
Mọi người kinh hãi, tính cả Niếp Tích cùng Lãnh Tang Thanh đều kinh ngạc ,
theo tiếng nói nhìn lại, hít sâu một hơi, dĩ nhiên là —— Tu Nguyệt!
Đáy mắt Lãnh Tang Thanh bỗng dưng lui tới khích động, Tu Nguyệt đã trở lại,
cô ấy... Thật sự đã trở lại!
Niếp Tích lại ngây ngẩn cả người, quần áo giày da trong nháy mắt trở nên có
chút lãnh cứng.
Trước mắt bao người, Tu Nguyệt đi lên trước, ở giữa chỗ điện phủ tân hôn thì
dừng lại, khuôn mặt nhỏ quật cường ngưỡng nhìn về phía Niếp Tích, ngay sau
đó thốt ra lời nói làm người ta chấn động ——
"Niếp Tích, tôi mang thai con của anh, rốt cuộc anh đã thừa nhận nhưng cứ
chối bỏ ?
Mọi người ồ lên.
Lãnh Tang Thanh trừng lớn hai mắt, theo bản năng bưng kín miệng, Tu Nguyệt
mang thai con của Niếp Tích ? Đây... Làm sao có thể? Cô ấy đã rời đi một thời
gian dài.
Niếp Tích nhíu chặt mày: "Tu Nguyệt, cô làm liều?"
"Ai làm liều với anh ? Tôi hỏi anh, rốt cuộc anh có nhận hay không chối bỏ, hay
là nghĩ xấu lắm?" Tu Nguyệt lớn tiếng nói, "Anh nói sẽ nhận, sẽ không muốn kết
hôn với cô giái này!"
Niếp Tích hơi giận, sải bước đi tới giữ chặt lấy cô, nghiến răng nghiến lợi nói
nhỏ: "Cô chạy nơi này náo loạn làm gì?"
"Các vị ——" Tu Nguyệt bỏ tay Niếp Tích ra, chuyển hướng chỗ các vị khách
quý: "Mặc kệ ra sao, tôi từng coi là người trong Niếp môn, Niếp Tích anh ta
chiếm tiện nghi của tôi xong lại phủ nhận đi cưới cô gái khác, chuyện này tôi
còn muốn mời các vị phân xử cho tôi ! Lúc trước, Niếp Tích luôn miệng nói sẽ
chỉ yêu một mình tôi, nhưng hiện tại anh ta hoàn toàn phụ lòng người! Tôi
không lo mình, nhưng con tôi không thể không có cha!"
Mọi người đều xì xầm, nhưng càng còn nhiều náo nhiệt đều xem. Đó là Niếp
Thâm đã mở miệng, lười biếng tà mị: "Niếp Tích, sao anh lại không cẩn thận
như vậy? Muốn một hôn lễ hoàn thiện, ít nhất cũng phải giải quyết tình nhân cũ
chứ." Dù sao thời gian coi như dư dả, hắn rất vui lại được nhìn trò hay trong
giây lát.
Sắc mặt Niếp Tích lạnh lùng, vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy một giọng nói
truyền tới, giọng nói này trầm thấp mà hữu lực, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt
người. Dương quang như tản ra trên bóng dáng của hắn, tất cả mọi người đều
khiếp sợ từ chỗ ngồi đứng lên !
"Cuộc hôn lễ này, ngày từ đầu đã không nên cử hành!"
Cửa giáo đường chậm rãi đẩy ra, ánh nắng bên ngoài mãnh liệt đến chói mắt,
bóng dáng người đàn ông đứng ở trước cửa được chiếu ra thật dài, trực tiếp
hiện lên trên mặt thảm đỏ, gây cho mọi người cảm giác áp lực rất lớn.
Người đàn ông mang bộ tây trang tối màu, bởi vì thời tiết rét lạnh, lại phối hợp
sắc màu của áo, góc áo vì gió mà hơi bay bay, đôi mắt hắn giống như bộ tây
trang đó, thâm thúy hắc ám.
Hắn tiếng nói không cao không thấp, lại đủ để kinh động toàn hội trường, mỗi
một bước đi lại lộ ra cảm giác quyền uy.
Ánh mặt trời lệch khỏi quỹ đạo sườn mặt của hắn, làm cho toàn hội trường có
thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn!
Lộ ra hai chú rể có khuôn mặt giống nhau đúc!
"Đây... Anh ta, anh ta là Niếp Ngân?" Mọi người kinh ngạc.
"Anh ta còn chưa có chết! Anh ta còn sống!" Mọi người kinh ngạc hô lên.
"Ông trời... Điều này sao có thể?"
Trong giáo đường nhất thời hỗn loạn ồn ào, trừ bỏ vẻ mặt xem kịch vui của
Niếp Thâm, còn có —— Niếp Tích đang giật mình tại chỗ
Đương nhiên, còn có người trừ bỏ khiếp sợ ra là thật lâu không thể khôi phục
lại lý trí, người này, chính là Lãnh Tang Thanh. Khi cửa giáo đường bị đẩy ra,
khi tiếng nói quen thuộc quyền uy dị thường của người đàn ông vang lên, cô
không biết mình có phải đang ở trong mộng hay không, trong mơ rất nhiều lần
thấy bóng dáng đó, nó cứ quanh quẩn bên cạnh cô...
Ngón tay mảnh khảnh theo bản năng buông lỏng, bó hao cầu trong tay rơi
xuống kêu lên một tiếng "Bốp" !
Lãnh Tang Thanh nhìn chằm chằm người đàn ông đang đi từng bước kia, đôi
mắt từ vẻ vô thần dần dần trừng lớn, cả người đều giật mình, nhìn gương mặt
quen thuộc kia cách cô càng ngày càng gần, càng ngày càng gần... Tận lúc, tay
cô có thể duỗi ra liền có thể chạm vào hắn.
Một bên sắc mặt Niếp Tích rất khó coi, chuyện hắn lo lắng cuối cùng cũng xảy
ra, không hề nghĩ ngợi, hắn kéo tay Lãnh Tang Thanh, mạnh mẽ cấp tốc muốn
đeo nhẫn cưới cho cô, Lãnh Tang Thanh chỉ lo khiếp sợ, trong lúc nhất thời
không có phản ứng lại, tùy ý để Niếp Tích kéo ngón tay qua.
Tu Nguyệt thấy tình thế như vậy, muốn xông lên ngăn cản, đã thấy Niếp Ngân
sải bước bắt lấy tay Lãnh Tang Thanh, chiếc nhẫn kim cương thất bại rơi
xuống đất, nhảy lên vài lần.
"Niếp... Ngân..." Lãnh Tang Thanh rốt cục tìm lại giọng nói của mình, lại phát
hiện, như bị hóc cá ở yết hầu, đôi mắt trong suốt ngay sau đó bị tầng hơi nước
cấp bách bao bọc, cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng đó mờ mờ.
Cô đang nằm mơ sao?
Là Niếp Ngân?
Hắn không phải... Đã ngã xuống sườn núi sao?
Trong toàn bộ giáo