
chuyện này
vĩnh viễn đừng chờ mong xảy ra trên người nhà họ Niếp. trong ánh mắt của Niếp Nhân Quân vẫn khí cao ngang trời."Sao rồi? Khá hơn chút nào không?" Tiếng Niếp Nhân Quân sang sảng mà hỏi thăm.Lúc này, người hầu bên cạnh Lãnh Tang Thanh đã đưa tới bốn cái ly khác
nhau, bên trong rót đầy rượu, cà phê, trái cây và trà chanh."Cũng có một chút sức lực."Lãnh Tang Thanh chọn nước hoa quả, hàm răng hồi hội mà cắn miệng ly, cẩn thận mà cười."Kết hôn chưa?" Niếp Nhân Quân hỏi như đinh đóng cột."Phun!" Lãnh Tang Tang uống một ngụm nước trái cây còn chưa vào đến cổ họng,
liền phun toàn bộ vào trong ly, bắn tung tóe lên mặt. Người hầu nhanh
chóng cầm lấy khăn ăn, để cô lau.Lãnh Tang Thanh nhận lấy
khăn ăn, lau mặt mình, biểu hiện là lau mặt, nhưng thực tế chỉ dùng khăn để che mặt mình, cô thực sự không biết nên làm thế nào để giải thích
chuyện này.Lau mặt có thể đến năm phút, Lãnh Tang Thanh mới
dời chiếc khăn ăn đến mũi, trong hai mắt lộ ra vẻ lo lắng, nhẹ giọng mà
trả lời: "Chưa."Ông ta muốn làm gì? Sẽ không giống như những cụ già nghĩ rằng nên vì cô mà duy trì hôn sự chứ? Ông trời."À?" Đuôi mày của Niếp Nhân Quân nhếch lên: "Dự định khi nào kết hôn?""Hả?" Cô mất tự nhiên mà nhìn thoáng qua Niếp Nhân Quân, cuối cùng không nhịn được mà nói, "Bác trai, tôi ngay cả bạn trai cũng không có, làm sao kết hôn được?""Người trẻ phải thành thật, yêu thì nói yêu, không có gì phải giấu giếm." Niếp Nhân Quân hiển nhiên không tin lời cô, tiếp tục hỏi, "Sau khi Ngân nhi hồi phục, các ngươi ở chỗ này tổ chức nghi
lễ đi."Khăn còn đọng trên mũi cô, cũng rớt xuống tiếp, sửng
sốt cả buổi mới tìm được giọng nói của mình - "Việc này Niếp bá bá,
người hiểu lầm rồi, chuyện không phải như người nghĩ đâu, con cảm thấy
con cần thiết phải giải thích một chút với người, con với con trai
người, à, Niếp Tích đó, không, không đúng, là Niếp Ngân, chúng con không kết hôn. Thực ra chuyện này rất phức tạp, Niếp Tích này con tưởng là
Niếp Tích, thực ra không phải, sau đó hiện tại lại xuất hiện một Niếp
Tích, à, là Niếp Ngân, anh ấy đã cứu con, ngày đó con mới biết được hóa
ra Niếp Ngân là Niếp Tích, không bác trai, con nói như vậy người hiểu
chưa?"Ngay cả cô cũng không biết cô nói cái gì."Cái gì? Vậy tôi cũng không thể đồng ý!" Vẻ mặt Niếp Nhân Quân bổng nhiên
nghiêm túc, âm thanh có chút lớn, làm cho Lãnh Tang Thanh càng hồi hộp,
"Các ngươi mấy năm nay khinh người, căn bản không hiểu hôn nhân quan
trọng thế nào.""Nguy rồi, càng nói càng sai..." Cơ trên mặt
Lãnh Tang Thanh có chút giật, ông ấy quả nhiên không hiểu, cô vội vàng
đứng lên rót đầy cà phê cho Niếp Nhân Quân, suy nghĩ bắt đầu có chút hỗn loạn, " Niếp bá bá, người hãy nghe con nói trước, không phải chúng con
không muốn kết hôn, mà chúng con vốn không có khả năng kết hôn."Trên mặt Niếp Nhân Quân có chút mờ mịt, khó hiểu mà nhìn Lãnh Tang Thanh:
"Ngân nhi có thể như vậy đối với cô, xem ra không phải các ngươi xem
tình cảm là trò đùa. Có gì khó khăn, nói cho tôi biết, cho dù tổng thống phản đối, tôi cũng có biện pháp giải quyết."Trên mặt Lãnh
Tang Thanh so với ông còn mở mịt hơn, lần thứ hai vội vàng giải thích:
"Vấn đề không phải có khó khăn hay không, vấn đề cũng không phải do ai
phản đối, vấn đề càng không phải chúng con có muốn kết hôn hay không,
thực ra, nếu kết hôn hoàn toàn không có vấn đề, nhưng vấn đề ở chỗ trước khi con nói cứu anh ấy, không phải muốn cùng anh ấy kết hôn, anh ấy cứu con, con cứu anh ấy..."Lãnh Tang Thanh không biết xấu hổ đem chuyện tình trước sau của cô và Niếp Ngân nói ra, mở miệng, cầm lấy ly
nước hoa quả uống một hớp lớn, ngơ ngác mà nhìn vẽ mặt rất là hoang mang của Niếp Nhân Quân, nhỏ giọng hỏi: Niếp bá bá, người, người đã hiểu
chưa?"Suy nghĩ của Niếp Nhân Quân tất cả đều viết lên mặt,
ông nhíu mi, nói với Tần quản gia: "Ách, Lãnh tiểu thư có thể chưa hồi
phục tốt, ngươi đưa cô ấy về phòng trước đi."Vừa rồi giải
thích lung tung, bản thân cũng không biết chính mình đang nói gì, người
ta làm sao không bối rối. Lãnh Tang Thanh cười xấu hổi với Niếp Nhân
Quân, trong lòng thầm nghĩ: "Chuyện này có lẽ nên giao cho Niếp Ngân đến giải thích đi." Tay cô đặt trên thái dương, hướng về mọi người mà tỏ vẻ bản thân bây giờ có chút choáng váng, thực ra không khí tươi mát với
ánh nắng rạng rỡ ở đây, làm cô có cảm giác hồi phục rất tốt, chỉ có điều cô rất muốn kết thúc sớm một chút cuộc đối thoại đáng xấu hổ này. "Niếp bá bá, thực sự rất xin lỗi, đầu con vẫn còn rất choáng váng, suy nghĩ đều loạn cả lên." Cô bày ra vẻ mặt khó chịu."Ừ, tôi cũng có cảm giác, cô vừa tỉnh lại gọi cô ra đây dùng bữa sáng, là
sơ suất của tôi, dù sao cô vẫn là một cô gái." Sau đó, ông nói với Tần
quản gia: “Đưa cô ấy về phòng đi, gọi bác sĩ qua kiểm tra cho cô ấy.""Vâng." Tần quản gia cúi chào, đỡ Lãnh Tang Thanh lên xe lăn, đẩy cô rời khỏi đình."Tần quản gia, hai người đi cùng với tôi, bọn họ ở đâu?" Lãnh Tang Thanh đột nhiên nhớ tới bọn họ, lúc nhớ đến cũng có phần áy náy."Lãnh
tiểu thư đang nói đến giáo sư Tra Nhĩ sao, trong khi cô hôn mê hai ngày
thì n