
ực sự không cần." Lãnh Tang Thanh làm qua loa,
nhận khăn mặt: "Loại chuyện rửa mặt này, chỉ có bản thân mới rửa sạch
được." Cô hướng tới Tần quản gia bày ra một dáng vẻ tươi cười vô cùng dễ thương.Lau hết khuôn mặt, cô đem khăn mặt đưa trả Tần quản gia, lại vô cùng lễ phép hỏi: "Chú ơi, con nên xưng hô với chú thế nào?""Tiểu thư không cần khách sáo, cô gọi Tần quản gia là được rồi, cô hiện ở chỗ này nghĩ ngơi một chút, tôi đi thông báo cho nhà bếp chuẩn bị một chút
thuốc bổ." Nói xong, ông hăng hái bừng bừng mà chạy ra cửa.Lãnh Tang Thanh thấy ông vui vẻ ngay cả cửa cũng không đóng, ngược lại hít
một hơi lạnh, ríu rít hỏi thăm: "Ông ấy, vì sao đối tốt với tôi như
vậy?""Tần quản gia coi tôi và đại ca như con ruột, cô hiện
tại cứu Ngân, ông ấy có thể mất hứng sao? Đúng là đem cô xem như là con
dâu mà đối đãi rồi." Niếp Tích cười xấu xa.Khuôn mặt của Lãnh Tang Thanh thoát cái đỏ bừng, bất ngờ này, khiến cô lại có chút hốt
hoảng: "Tôi nói, anh không thấy buồn chán sao, có phải đến cuối cùng,
anh rõ ràng biết chuyện này là không phải rồi sao?"Niếp Tích tận tâm mà ra sức lắc đầu."Song sinh, giúp giải thích một chút đi, mặc dù tôi cũng không biết lúc tôi
bất tĩnh xảy ra chuyện gì, lại nói như thế, nhưng tình trạng này tiếp
tục nữa, tôi sẽ rất xấu hổ." Lãnh Tang Thanh giương đôi mắt to xinh đẹp
chớp chớp mắt làm bộ vô tội.Niếp Tích từ ghế sô pha đứng lên, vươn người một cái, coi thường mà nói: "Một người không muốn sống mà đi cứu người kia, người kia không muốn sống mà muốn cứu lại, ông trời mới
biết các ngươi cuối cùng xảy ra chuyện gì. Loại chuyện này, vẫn chờ đại
ca tỉnh lại sau đó sẽ làm sáng tỏ đi." Sau đó, đút hai tay vào túi quần, dùng cánh tay đẩy cửa, hiên ngang đi ra ngoài."Hừ! Hai anh
em đều giống nhau đáng ghét như vậy." Lãnh Tang Thanh làm một mặt quỷ,
ánh mắt lại bất giác rơi xuống trên người Niếp Ngân.Cô kéo cơ thể suy yếu, bước đi thong thả tới bên giường Niếp Ngân, nồng ấp mà
nhìn chằm chằm khuôn mặt Niếp Ngân, lúc này hai mắt anh nhắm nghiền,
giống như một đứa trẻ đang ngủ say, vùng trán này không làm cho kẻ khác
sợ hãi, nhìn không thấy như dã thú, yên lặng, ngoan ngoãn, giống như ánh trăng sáng trong đêm.
Chương 24: Hiểu lầm càng hiểu lầm (2)Cô thở nhẹ, có chút hồi hộp, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên mặt của Niếp Ngân,
ngón tay nhỏ nhắn như ngọc lên xuống theo từng đường nét như chú cá đang bơi.Lúc này, cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Lãnh Tang Thanh sợ
hãi vội vàng thu tay về, thấy Tần quản gia đẩy một chiếc xe lăn đến,
trên mặt lộ vẻ điềm đạm nhưng miệng luôn nở nụ cười."Xem ra
tôi đến không đúng lúc rồi, tôi rất xin lỗi, nhưng Niếp tiên sinh dặn
tôi qua đây dẫn cô đi ra ngoài, cùng ông ăn sáng." Tần quản gia tỏ vẻ
xấu hổ mà hỏi ý kiến."Niếp tiên sinh?" một đôi linh châu của Lãnh Tang Thanh đảo một vòng.Tần quản gia vội vàng giải thích: "À, người tôi chỉ là cha của Niếp Ngân và Niếp Tích thiếu gia."Lãnh Tang Thanh sửng sốt, con người ấy nổi giận như rồng, âm thanh như sấm,
hơn nữa bác ấy có lòng nghi ngờ rất lớn, bây giờ trong đầu cô, có thể
ông không kìm nén được sự tức giận."Ha ha, sao lại làm thế?
Đột nhiên đầu tôi có chút choáng váng. Giường đâu? Tôi phải nghỉ ngơi
một chút." Đang nói chuyện, cô bước từng bước nhỏ đến trước giường của
mình.Tần quản gia đương nhiên nhìn ra ý của cô, như bậc
trưởng bối đầy yêu thương mà cười cười: "Tiểu thư, không cần sợ, Niếp
tiên sinh rất hòa nhã, cuối cùng cũng phải đối mặt, vả lại ra ngoài hít
thở một chút không khí trong lành, đối với cơ thể của cô cũng có lợi,
hơn nữa, nếu tiểu thư nói không đi, Niếp tiên sinh lại muốn tới đây."Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh đầy thất vọng mà nhìn trần nhà, trải qua những
chuyện mấy ngày nay, mặc dù cô đối với những người họ Niếp môn này không hiểu rõ lắm. chỉ có điều cô dám khẳng định một điều những người này có ý đồ, không việc gì cũng bàn bạc về đường phố. Cô bất đắc dĩ mà ngồi trên xe lăn.Đã cách nhiều ngày, được ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm
toàn thân, Lãnh Tang Thanh cảm thấy bản thân giống như sống lại, cô
thích khi chết hòa tan với ánh sáng ấm áp. Sân của biệt thự giống như
hoa viên, mỗi chỗ một cảnh vật, mỗi một chi tiết đều tỉ mỉ, đều thấy rõ
đã trải qua thiết kế vô cùng công phu. Nhìn những cảnh đẹp này, nỗi lo
lắng trong lòng cũng giảm bớt đi rất nhiều.Giữ bãi cỏ rộng
lớn có một đình nghỉ mát, trong ngôi đình có bóng dáng của một người
cường tráng, bên cạnh đình nghỉ mát có năm sáu người, bận rộn dọn thức
ăn."Niếp bá bá, chào buổi sáng." Sau khi đi vào đình, Lãnh Tang Thanh từ xe lăn đứng lên, lấy đầy dũng khí mà mở miệng trước.Niếp Nhân Quân làm động tác "Mời", biểu cảm của ông vừa phải, nhìn từ trên
xuống dưới từ trái sang phải mà đánh giá Lãnh Tang Thanh, nhưng khóe
miệng lại bất giác mà cong lên.Lãnh Tang Thanh thấy động tác
của Niếp Nhân Quân, cảm thấy có chút mất tự nhiên, cô dịch ghế về phía
trước, hết sức, lại không dám ho khan quá lớn.Người bình
thường dưới tình huống này, bị người khác phát hiện bản thân không lễ
phép, đều hướng về đối phương bày tỏ sự áy náy, nhưng loại