80s toys - Atari. I still have
Niếp Môn

Niếp Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325701

Bình chọn: 9.5.00/10/570 lượt.

Tang Thanh.Lãnh Tang Thanh thở gấp, khuôn mặt nhỏ ủy khuất khiến cho người ta tan nát

cõi lòng, cô hạ giọng, rồi lại dằn xuống kích động, thấp giọng nói:

"Chúng ta, lại khôi phục thành người xa lạ sao!" Đang nói chuyện, nước

mắt đau lòng của cô tràn ra, lăn xuống hai má.Niếp Ngân dụi lửa, đem điếu xì gà ném vào trong gạt tàn, không nói gì."Tốt, vậy ngày mai ..."Lãnh Tang Thanh còn chưa nói xong, liền bị Niếp Ngân ngắt lời,"Chuẩn bị một chút, ngày mai theo tôi rời khỏi đây."Ngày mai?Rời khỏi?Lãnh Tang Thanh sợ run một chút, lấy tay tùy tiên lau nước mắt, hơi thở còn

nghe tiếng thúc thít, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng lại có vẻ hoàn toàn khó hiểu. "Vì sao vội như vậy?" Âm thanh của Lãnh Tang Thanh như dặn dò, đôi mắt tuyệt mỹ lấp lánh."Lẽ nào cô muốn ở lại?" Đôi mắt chim ưng của Niếp Ngân, lạnh lùng mà nhìn Lãnh Tang Thanh.Lãnh Tang Thanh cố gắng tìm kiếm một chút tình cảm trong đôi mắt anh.Anh tiến lên, từ trên cao nhìn xuống cô, đột nhiên giơ tay, ngón tay thon

dài hướng đến khuôn mặt của cô, nhưng gần chạm tới lại dừng lại, buông

xuống, nhàn nhạt nói, "Cô không phải cũng muốn rời khỏi đây sao? Lời của phụ nữ nói lẽ nào cũng chỉ như gió thoảng mây bay sao?"Lãnh

Tang Thanh sửng sờ nhìn tay anh, vừa rồi anh muốn làm gì? Là muốn sờ

khuôn mặt của cô sao? Thế nhưng giọng điệu của anh có chút lạnh lùng, à, cẩn thận nghe ra kỳ thực cũng giống thường ngày, cô cho rằng, sau khi

trải qua chuyện lần này, quan hệ hai người sẽ có chút thay đổi, cô tưởng rằng...Hóa ra, tất cả mọi chuyện, chỉ do cô tưởng rằng ..."Thế nhưng, cơ thể của anh… " Âm thanh của cô mệt mỏi và có chút mềm mại, giống như người say rượu có thể bị ngã."Cô không cần lo lắng những điều này, cô chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, đi

theo tôi, là được rồi." Giọng điệu Niếp Ngân bình thường, nhưng sâu

trong ánh mắt, trước sao lại có thể khiến cho Lãnh Tang Thanh cảm giác

được có một điều không thể đoán trước.Một câu "Đi theo tôi,

là được rồi" khiến cho tim của Lãnh Tang Thanh đập không ngừng, lần đầu

tiên, tim của cô bị một câu nói của một người đàn ông làm xao động,

ngẩng đầu nhìn đôi mắt Niếp Ngân, cử động, cũng lạnh lùng.Một tiếng gõ cửa lễ phép, ra hiệu có người muốn phá tan cái hình ảnh ấm áp bên ngoài này.Hai người theo tiếng đi tới, trước cửa chính là Tần quản gia."Ách...Tôi rất xin lỗi, tiên sinh dặn tôi sắp xếp phòng cho Lãnh tiểu thư, mà tôi

lập tức sẽ theo tiên sinh ra ngoài làm việc, cho nên chỉ có thể quấy

nhiễu trước một chút." Trong giọng nói của Tần quản gia tràn đầy áy náy, thấy tuổi trẻ thân mật, ông cũng không tiện ngẩng đầu lên."Biết rồi, là về phương diện nào?" Niếp Ngân lấy tay về, vẻ mặt bổng nhiên nghiêm túc."Cái này, xin lỗi tôi không tiện nói thẳng, tóm lại là chuyện tốt." Tần quản gia ngẩng đầu lên nhìn Niếp Ngân, ánh mắt tỏ ý mong muốn đối phương có

thể hiểu thân phận của mình.Niếp Ngân tất nhiên sẽ không làm khó ông, từ nhỏ anh chỉ biết Tần quản gia là người có năng lực."Nói với cha tôi một tiếng, không cần sắp xếp phòng cho cô ấy, cô ấy sẽ trực tiếp ngủ trong phòng của tôi." Niếp Ngân kiên quyết mà nói, đồng thời

cũng là một lời phân phó.Tim của Lãnh Tang Thanh "Thình thịch" một tiếng.Tần quản gia mỉm cười trong lòng hiểu rõ: "Tốt lắm, thiếu gia, tôi lui xuống trước."Niếp Ngân gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt đông lại."Làm sao vậy?" Lãnh Tang Thanh nhìn ra vẻ mặt của Niếp Ngân tràn đầy tâm sự, lo lắng mà hỏi.Niếp Ngân không để ý đến cô, đột nhiên từ sô pha đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng."Này, Niếp Ngân..."Niếp Ngân vẫn không hề quay đầu lại.Trong phòng trống trơn, lại chỉ còn có mỗi một mình cô, với loại đàn ông như

Niếp Ngân, thật đúng là khác thường, chỉ có điều cô hiểu rõ anh chưa?Nếu anh ghét cô, vì sao còn cho cô vào phòng anh?Mọi thứ ngoài cửa sổ cũng đẹp như vậy, trên bãi cỏ, hình dáng cao gầy của

Niếp Tích đang đánh gôn, tư thế ưu nhã cùng với thần sắc an tĩnh, hòa

nhã trái ngược với anh."Anh hình như không vừa mắt như vậy."Lãnh Tang Thanh mặc dù có chút cô đơn, nhưng vẫn hăng hái bừng bừng chạy

xuống lầu, cô chính là loại người, cho dù trời có sập xuống, cô cũng

muốn ăn uống no đủ rồi chết.Niếp Tích từ xa đã thấy Lãnh Tang Thanh như con bướm tung tăng chạy tới, anh đem gậy đánh gôn văng trên

mặt đất, hết sức hưởng thụ mà thưởng thức một bức tranh tuyệt đẹp."Này, song sinh, nhìn cái gì chứ!" Lãnh Tang Thanh đi tới bên cạnh Niếp Tích, cái tay như ngọc của cô vỗ lên vai Niếp Tích một cái, đồng thời, trong

không khí xẹt qua một hương thơm của cô.Niếp Tích cười cười,

cười đến mức giống như một tên tiểu tử ngây ngô: "À, chưa từng, đánh

sao?" Anh cầm quả bóng gôn, xoay vòng trong bàn tay."Tôi là một tiểu cô nương, sao có thể chơi loại trò chơi của ông già thế này." Lãnh Tang Thanh coi thường mà lắc đầu.Niếp Tích ngoài ý muốn không "Đáp lễ" lại cô, trên mặt vẫn lộ ý cười động

lòng người: "Tôi dạy cho cô? Thế nào?" Nói xong, không đợi Lạnh Tang

Thanh trả lời, anh đem gậy đánh gôn nhét vào tay cô, tay cũng nắm lấy

tay cô đang cầm gậy đánh gôn."Tay này bên trong, tay này b