
ng Thanh, giữa hai người có thể để một chiếc xe đua."Các người lần này đi, không biết lúc nào có thể gặp lại." Ánh mắt Niếp Tích nhìn ra xa, bắt đầu có chút u buồn."Haiz, cái tên song sinh nhà ngươi, cũng có vẻ mặt này!" Lãnh Tang Thanh đứng
dậy, đi tới bên cạnh Niếp Tích, lại ngồi xuống, một tay khoát lên vai
anh: "Thế nào? Mười hai năm không gặp đại ca, đột nhiên biết phải đi,
trong lòng có cảm giác gì?"Niếp Tích không nói gì, cũng không nhìn Lãnh Tang Thanh.Lãnh Tang Thanh vỗ vỗ vai anh, vẻ mặt giống như một đức cha giải tội: "Ừ,
đây là lẽ thường tình. Nhưng từ nhỏ anh em ở cùng một chỗ chơi đùa, cuối cùng phải lớn lên, đi đối mặt với người giống hệt mình. Hai nhánh cây
trên một thân cây, bởi vì muốn lớn lên, sẽ hướng ra hai hướng khác nhau
tiếp tục lớn lên, khai chi tán diệp, nhưng có một ngày một bên nghĩ đến
đối phương, lúc liếc mắt nhìn đối phương, lại phát hiện cây bên kia đã
thành đại thụ. Chỉ có điều có quan hệ gì, chỉ là toàn tâm hướng về phía
trước, cuối cùng cũng có một ngày như mong muốn, rất nhiều đại thụ không phải đều có hai nhánh lớn hợp lại một chỗ sao?"Một hơi nghe
xong Lãnh Tang Thanh nói một đóng chuyện, Niếp Tích chỉ lạnh lùng cười:
"Chuyện này thì liên quan gì đến chuyện cây cối, có một số việc chính là so với cành cây rập rạp phức tạp hơn nhiều."Lãnh Tang Thanh
hạ mi, giống như một đóa hoa trên bãi cỏ, vô cùng tươi mới: "Đây là thí
dụ, anh phải tiếp nhận lời khuyên từ đáy lòng của tôi, theo suy nghĩ của tôi đi."Niếp Tích mạnh mẽ quay đầu nhìn Lãnh Tang Thanh, hai mắt gắt gao mà nhìn đôi mắt cô, ánh mắt trong nháy mắt tụ thành ánh
sáng, hành động này dọa Lãnh Tang thanh nhảy cẩng lên, "Sẽ không còn gặp lại, cho dù ngay trước mặt."Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh ngẩn ra,
đôi mắt linh động đảo một vòng, có chút khó hiểu mà vỗ vai Niếp Tích,
oán hận nói: "Cái người này, nói thế nào cũng không chịu thua."Niếp Tích chậm rãi thả lỏng đôi mắt, có chút cười: "Ngân sẽ không cho người
khác cơ hội tiễn anh ấy, cho nên, nói trước một tiếng, đại ca sau này
phiền cô chăm sóc rồi."Trong tim Lãnh Tang Thanh, có một sự
vui sướng độ nhiên bắt đầu dâng lên, kiềm chế không được sự vui mừng mà
cười, đối với tình yêu này sớm đã đem sự sợ hãi để lại sau đầu: "Anh
cũng đừng chơi bời nữa, đừng làm tổn hại thế gian."Niếp tích gật đầu, lại nhìn lên trời: "Trời sắp mưa rồi, trờ về thôi."Lãnh Tang thanh cũng ngẩng đầu nhìn: "Ừ, tôi cũng có chút mệt mỏi."Nói xong, chống tay đứng lên."Anh đi bên nào?" Lãnh Tang Thanh hỏi."Bên này, quay về phòng tôi. Cô đi đâu?" Niếp Tích hỏi."Bên này, quay về phòng bệnh."Hai người chỉ vào hai hướng ngược nhau, sau đó gật đầu, lại quay lưng về phía nhau mà đi về hướng của riêng mình. "Này! Nha đầu!" Niếp Tích đột nhiên quay đầu hô."Chuyện gì?" Lãnh Tang Thanh quay đầu.Niếp Tích dừng một chút: "Ách ... Không có việc gì."Lãnh Tang Thanh không hỏi nhiều, hai người lần thứ hai đi con đường của mình.Chỉ có điều lúc cùng quay đầu lại, vẻ mặt hai người cũng đều trầm xuống, có chút suy nghĩ, mỗi người có suy nghĩ của riêng mình, nhưng có lẽ cùng
suy nghĩ về một chuyện giống nhau."Lộp độp ... Lộp độp, lộp độp... Ào ào..."Mưa, to lên.Tẩy rửa nơi hai người vừa cùng nhau ngồi.Bãi cỏ nơi hai người ngồi, có chút vươn lên, khôi phục dáng vẻ bình thường.Giống như không muốn lưu lại dấu vết gì của hai người...Nhưng trên những thân cây đã có những chồi mới mọc lên trên những vết sẹo...Tẩy rửa không hết ...__________________________Lãnh Tang Thanh trở lại phòng bệnh, ngồi trên giường, yên lặng mà nhìn những giọt mưa tí tách rơi bên cửa sổ, đôi mi ngưng đọng vẫn chưa hạ xuống.Ngoài cửa truyền đến âm thanh của những bước chân gấp gáp, quấy nhiễu suy nghĩ của cô.Cánh cửa bị đẩy ra, một người vô cùng quyến rũ, cá tính với mái tóc màu đỏ sẫm đi đến."Lãnh tiểu thư, cô đã trở lại!""Cô là ..." Vẻ mặt Lãnh Tang Thanh bở ngỡ mà nhìn mỹ nữ trước mặt này, trong lòng không khỏi khen ngợi."À, tôi là thư kí của Niếp tiên sinh, tôi là Ruby, vinh hạnh được gặp cô,
vừa rồi tôi còn đi khắp nơi tìm cô." Ruby giới thiệu đơn giản về bản
thân, mỗi cử động đều tỏa ra ánh sáng hồng ngọc lấp lánh."Hả? Tìm tôi?" Lãnh Tang Thanh khó hiểu mà chớp mắt:"Có chuyện gì sao?"Ruby cười ngọt ngào: "Là cậu Niếp Ngân phái tôi đến đón cô, muốn dẫn cô đến một nơi."Lãnh Tang Thanh càng thêm khó hiểu, chỉ có điều lúc nghe được hai chữ "Niếp Ngân" này, trong lòng vẫn vui."Anh ấy đâu?" Lãnh Tang Thanh hỏi."Câu Niếp Ngân đang giải quyết công việc khác, sau khi giải quyết xong sẽ trở lại tìm cô." Ruby giải thích.Làm gì bí mật như thế? Có phải là Niếp bá bá không cho Niếp Ngân đi, cho
nên anh ấy lén mang cô đi? Lãnh Tang Thanh nghĩ thầm trong lòng.Cô thở dài một hơi: "Vậy được rồi, chúng ta đi thôi.""Cô đi theo tôi."Lãnh Tang Thanh đi theo Ruby ra khỏi biệt thự, đi tới trong sân, một chiếc
Martha màu đen đã sớm chờ sẵn từ lâu, trên vị trí lái xe, một người vóc
dáng lực lưỡng, mặc bộ vest đen, cà vạt đen, kính đen, hình dáng như là
một vệ sĩ, sau khi thấy Lãnh Tang Thanh, xuống xe cúi chào.Lãnh Tang Thanh lên xe, mới phát hiện