Insane
Niếp Môn

Niếp Môn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325825

Bình chọn: 9.00/10/582 lượt.

Niếp Ngân đứng trên nóc nhà vẫn tiếp tục quan sát tất cả, hai mắt nhắm chặt, cười nhạt một tiếng, xoay người rời khỏi.Niếp Nhân Quân chú ý tới Niếp Ngân đã biến mất khỏi tầm mắt của mình, khóe

môi hơi cong lên, thả con bướm vừa mới húp sương trên đóa hoa, bước vào

trong biệt thự.Xa xa, nơi bãi cỏ trong rừng cây, trong cái

võng được mắc giữa hai cây, Niếp Tích quan sát diễn xuất của hai cha con trong màn "Kịch câm", bất đắc dĩ mà lắc đầu, tiếp theo lấy tay xoa xoa

thái dương của mình, thở dài một hơi.Lúc ăn bữa tối.Ngọn nến trong phòng ăn của biệt thự sáng rực rỡ, người hầu bận rộn dọn món

ăn, bận châm rượu, mà trên bàn ăn cũng có một sự vắng vẻ khác thường,

không ai nói chuyện.Niếp Tích vừa uống hết một ly rượu đầy, ném ly rượu qua bàn cơm, "keng" một tiếng, làm bọn người hầu đều sợ hãi."Bữa cơm hôm nay, mùi vị quả thực hỏng bét.” Anh nhìn món trâu hầm trên bàn, vô cùng bất mãn là lắc đầu, mặc dù món trâu hầm này anh ăn mấy chục năm nay không có gì thay đổi."Được rồi, Ngân, sao không thấy chị dâu đến dùng cơm?" Khuôn mặt anh mặc dù là nhìn Niếp Ngân, nhưng ánh mắt lại liếc xéo cha.Niếp Ngân nhẹ nhàng đặt dao nĩa đang cầm trong tay sang hai bên dĩa, cầm

khăn ăn lau miệng, cười nhạt một tiếng, sau đó cầm ly, lắc lắc vài cái,

rượu đỏ trong ly hình thành một vòng xoáy, anh đem ly rượu nâng lên

trước mặt, xuyên qua lớp rượu đó dập dềnh, như có như không mà nhìn chằm chằm Niếp Nhân Quân.Niếp Nhân Quân không hề ngừng dùng cơm,

ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào dao nĩa đang vất vả làm việc trong lòng

bàn tay, nhưng ông đối với chuyện trên bàn ăn rõ như trong lòng bàn tay."Cô ấy lánh sang chỗ khác, các ngươi không cần lo lắng." Nói xong, ông húp

một ngụm trâu hầm vào miệng, đắc ý nhìn hai người một chút, nhất là Niếp Ngân."Điều kiện chỗ đó ra sao?" Niếp Tích buột miệng hỏi.Niếp Nhân Quân ngẩng đầu nhìn lướt qua Niếp Tích, trong ánh mắt có chút khó hiểu.Ly rượu cầm trong tay Niếp Ngân hơi ngừng lại một chút, con mắt không có dấu vết gì nhìn lướt qua Niếp Tích.Niếp Tích thả lỏng biểu cảm trên mặt: "Tôi thấy Lãnh Tang Thanh là một cô

gái vừa mới khỏi bệnh, sợ cô ấy không được chăm sóc tốt, dù sao cô ấy

cũng đã liều mạng cứu đại ca.""Cô ấy ở đó được đối xử như vua." Niếp Nhân Quân nhạt nhạt mở miệng."Cha trước khi con hỏi vấn đề của chị dâu, cùng chuyện này có liên quan sao? Cha thật không muốn để cho cô ấy ở Somalia lâu sao?" Niếp Tích nhìn

cha, trong mắt có một chút chờ mong.Niếp Nhân Quân không nói gì, chỉ nhìn Niếp Ngân cười cười.Niếp Ngân buông ly rượu trong tay xuống, bình tĩnh mà đáp lại ánh mắt của

cha: "Cha sẽ không hiểu lầm con cùng cô ấy có quan hệ gì chứ, loại

chuyện hoang đường này vẫn nên là sớm kết thúc đi."Niếp Nhân Quân vẫn nhàn nhạt cười, bắt đầu di chuyển tô trâu hầm."Nếu như cha muốn lợi dụng Lãnh Tang Thanh để khống chế con, con e ràng cha

phải thất vọng rồi." Niếp Ngân tháo khăn ăn trên cổ áo xuống, nhã nhặn

mà đặt lại trên bàn cơm, ý bảo việc dùng cơm đã kết thúc.Anh chậm rãi đứng lên, bình tĩnh đềm đạm mà nói,"Cô ấy với con mà nói, bất quá cùng với người xa lạ không có gì khác nhau!"Niếp Nhân Quân buông dao nĩa xuống, chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn Niếp Ngân.Niếp Tích ở một bên, hô hấp cũng trở nên nặng nề, một đôi mắt thâm sâu mà

nhìn phía trước, biểu cảm trên mặt trở nên nặng nề, muốn nói gì đó, rồi

lại không nói."Lẽ nào con không rõ tình cảm cô ấy đối với con sao?" Niếp Nhân Quân thoáng mang theo ý giận mà nói.Niếp Ngân bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Chỉ là một tiểu cô nương ngây thơ, cô ấy

còn không hiểu thứ gì gọi là tình yêu, chẳng lẽ tất cả phụ nữ tới, con

đều phải chấp nhận sao?"Anh từng bước thong thả hướng về phía Niếp Nhân Quân đi tới: "Con đã nói qua rồi, bởi vì cô ấy là em gái của

bạn cũ, cho nên con mới đi tới mật thất cứu cô ấy, đến nổi một đòn mất

mạng, là bởi vì một đòn kia ban đầu hướng về con đi tới, con không muốn

để cô ấy đỡ, con không muốn thiếu nợ bất cứ ai."Xoa đầu vai của Niếp Nhân Quân, Niếp Ngân hướng tới của phòng ăn đi đến."Con có tâm sự." Đôi mắt sắc bén của Niếp Nhân Quân nhìn chằm chằm Niếp Ngân.Niếp Ngân dừng lại một chút, bình tĩnh mà lắc đầu.Niếp Nhân Quân cũng đứng lên, thở dài một hơi: "Vậy được rồi, vốn tưởng rằng sẽ vẹn cả đôi đường, căn bản muốn giết nha đầu đó có thể thấy rằng mình làm không sai, chỉ là chuyện vẫn phải tiếp tục."Ông xoay

người: "Cha bây giờ tuyên bố, hai ngày sau sẽ là hôn lễ của Niếp Ngân -

con trưởng của Niếp Nhân Quân, tin rằng bây giờ Thanh nhi đã chọn được

áo cưới rồi, đến lúc đó tất cả mọi người trong gia tộc Niếp thị sẽ đến,

cùng làm chứng cho sự kết hợp của cô dâu và chú rể, và, Niếp môn sẽ có

người thừa kế mới.""Cái gì?" Niếp Ngân cả kinh, quay đầu nhìn cha mình.Khóe miệng Niếp Nhân Quân cong lên: "Tất cả mọi người đã được thông báo rồi, dĩ nhiên, con cũng có thể mang theo người, ngày mai bay đến nơi con

muốn đi." Niếp Nhân Quân vừa dứt lời, mọi người đều ngạc nhiên.

Niếp Tích từ trên ghế đứng lên, kinh ngạc mà nhìn chằm chằm cha. "Chờ

một chút, cha, làm như vậy có phải là không tôn trọng ý