
chằm vào vẻ mặt của Ruby, trực
giác của cô nói cho cô biết, Niếp Ngân hẳn là phải có tin tức rồi.
"Chị có một tin tốt lành muốn nói cho em, nhưng chị sợ đêm nay em ngủ không được." Ánh mắt Ruby cười, thật là mê người.
"Chuyện gì?" Lãnh Tang Thanh có chút sốt ruột.
"Niếp Ngân hai ngày sau sẽ đến đón em, chỉ có điều không phải trên máy
bay, là vào động phòng." Ruby xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tang
Thanh.
Tim Lãnh Tang Thanh đập rộn lên.
Điện thoại của Ruby vang lên, cô nhìn thoáng qua dãy số, liền đi ra ngoài cửa.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Lãnh Tang Thanh, cô có thể nghe thấy
tiếng tim đập của bản thân, trong đầu muốn lọc ra một chút chuyện nhưng
đều mờ mịt.
Chỉ trong chốt lát, Ruby đẩy cửa ra, đi đến, có chút suy nghĩ mà nhìn Lãnh Tang Thanh, trên mặt đầy nghiêm nghị.
_______________
Sáng tinh mơ.
Phía đông cảng Mã Nhĩ Tạp, ánh mặt trời vừa mới nhú lên khỏi mặt biển,
Lãnh Tang Thanh cùng với Ruby cũng đang trên đường trở về biệt thự của
Niếp Nhân Quân.
Dọc theo đường đi, tâm tình Lãnh Tang Thanh phức tạp mà khó chịu.
Tối hôm qua cô cả đêm không hề chợp mắt, có lẽ bởi vì vốn mong chờ hôn
lễ đột nhiên lại bảo là dừng, có lẽ bởi vì tin tức Niếp Nhân Thế chết
khiến cô nghĩ mãi không ra, cỏ lẽ bởi vì cho đến bây giờ có quá nhiều
chuyện xảy ra, quá vội vàng, khiến cho bản thân cô có chút không thích
ứng kịp.
Tóm lại tất cả mọi thứ trong đầu cô bây giờ đều loạn
cả lên, chính cô cũng không rõ ràng, bất quá duy nhất có một điều, phải
nhanh chóng gặp được Niếp Ngân.
Lãnh Tang Thanh một tay chống cằm, lo lắng mà nhìn xa xa nơi mặt trời đang mọc ngoài khơi.
"Có muốn ngủ một chút không, chúng ta còn nhiều giờ đồng hồ nữa mới đến."
Ruby nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tang Thanh, trong lòng có chút
chua xót, trước có lẽ là mịn màng như phấn, xinh đẹp giống như trong
truyện cổ tích, nhưng bây giờ trong ánh mắt tràn ngập tơ máu, da dẽ
không một chút hồng.
Lãnh Tang Thanh xoa xoa mắt, không hề có vẻ tươi cười: "Không cần, em không sao."
Ruby không tiếp tục nói, mặc dù thời gian sống chung với nhau rất ngắn, nhưng cô lại bị cô gái thanh khiết giống như thiên sứ này thu hút.
Thở dài một hơi, cô không biết sau khi Lãnh Tang Thanh biết chân tướng
sự việc rồi, sẽ có phản ứng gì, chỉ mong Niếp Nhân Quân bên kia có thể
xử lý tốt Niếp Ngân, để cô gái này sẽ không nhận biết được gì, bằng
không nhất định sẽ hận cô đến chết.
Toàn bộ tình yêu của một cô
gái, một chút khó khăn sẽ làm cô gái này không ngừng dày vò, rồi lại
không thể tự thoát ra được, Ruby biết rõ điều này, nghĩ tới đây, trước
mắt cô lại hiện ra hình dáng của người đàn ông kia.
Bất tri bất
giác, xe đã đi tới cổng biệt thự của Niếp Nhân Quân, vừa vào cửa, xa xa
có thể thấy giữa bãi cỏ, dường như có hình dáng của hai người giống như
người mẫu.
"Dừng ở đằng trước đi." Lãnh Tang Thanh vô lực mà dặn dò một câu.
Theo chỗ mà Lãnh Tang Thanh chỉ, xe ngừng lại, hai người đi xuống xe, bước vội vàng đi về phía bãi cỏ.
"Cô ấy đã trở về." Niếp Tích ngồi trên bãi cỏ thấy xa xa Lãnh Tang Thanh chạy tới, chống tay xuống đẩy người, đứng lên.
Niếp Ngân quay đầu, thấy được bóng dáng của Lãnh Tang Thanh, nhìn ra
phía sau người cô: "Người phụ nữ kia chắc là thư kí của cha?"
Niếp Tích gật đầu.
Lãnh Tang Thanh vừa mới xuống xe lại thấy Niếp Ngân cách đó không xa,
trong lòng nổi lên sự rung động không nhỏ, muốn bước nhanh đến chỗ anh
lại khựng lại, vẻ mặt anh vẫn bình thản, bình thản khiến cô không biết
mở miệng chào hỏi thế nào cho tốt.
Niếp Ngân không nói gì, đi đến
lấy tay kéo cô qua, sau đó kéo tay kia của cô đang đúc trong túi quần
ra, để trong lòng bàn tay dùng sức bóp chặt....
Lãnh Tang Thanh có chút mờ mịt, nhưng một cái kính to trên mắt không che giấu được sự mệt mỏi trên mặt.
"Cô cuối cùng có bao nhiêu sợ người khác nhìn thấy tay cô!" Niếp Ngân hơi nhíu mày.
Lãnh Tang Thanh khó hiểu mà nhìn anh, lộ ra khuôn mặt càng mờ mịt hơn.
"Mật mã là cái gì? Mật mã!" Niếp Ngân nhìn cô, bất đắc dĩ nói.
Lãnh Tang Thanh đột nhiên nhớ tới điện thoại của mình có cài mật mã.
xấu hổ mà gãi đầu, nhưng sau đó, gương mặt tái nhợt trong nháy mắt hồng
lên, cô ấp úng mà nói: "niehenlovemeforever... Không có khoảng cách...
Ngày hôm qua, hôm nay mới sửa..."
"Khì khì!" Niếp Tích ở bên cạnh
không nhịn được bật cười, rước lấy ánh mắt tức giận của Lãnh Tang Thanh
giống như vạn tiễn xuyên tâm.
Niếp Ngân sau khi nghe xong, đuôi
lông mày hơi giật giật, sau khi nhìn cô một cái cũng không ngừng tay,
sau đó anh nắm tay Lãnh Tang Thanh nhét vào trong túi, muốn tức giận,
lại nhìn đến dáng vẻ vô tội của cô, lại không nổi nóng được, cuối cùng
nhạt nhạt nói: "Về sau, không cần nói bất luận có chuyện gì, muốn rời
khỏi nhất định phải được sự đồng ý của tôi, nếu tôi không có ở bên cạnh, thì gọi điện cho tôi, không nghe được tiếng của tôi, bất luận kẻ nào
muốn dẫn cô đi, cô cũng không được rời khỏi nửa bước!"
Lãnh Tang
Thanh ngẩn ra, vẻ mặt có chút ủy khuất: "Thế nhưng, lần này anh không
phải để cho Ruby tỷ.