
bóc như trứng. Bọn họ vội vàng ngừng cười, hậm hực nói: “Chết xừ,
lại phải trát lớp bùn mới lên.”
“Mọi người định làm gì vậy? Tại sao lại đắp đầy bùn lên mặt?”
Mấy ngày nay ai ai cũng biết trong nhà Đinh Hiếu có một cô
nương tốt tính, khoẻ khoắn. Trùng hợp là Ngưu Đại Tráng cũng đang ở đây, hắn
nói với Ninh Phi: “Ninh muội muội yên tâm đi, chúng ta không đưa hắn đi gặp cô
nương khác đâu, không cần lo hắn gặp gỡ rồi nhớ nhung người ta. Thật ra chuyện
làm ăn hôm nay của chúng ta có chút… Có chút khó khăn, phải mời Đinh đại ca ra
mặt.”
Có người nói thêm vào: “Ít ngày nữa Diệp đại đương gia sẽ về,
chúng ta phải làm vài vụ lớn để trình lên huynh ấy, đỡ cho huynh ấy tưởng rằng
sơn trại không có huynh ấy thì không xong, cả ngày lại lải nhải điếc tai.”
Ninh Phi đáp lời: “Diệp đại đương gia sắp về rồi? Các huynh
cũng không cần giải thích đâu. Cha mẹ Đinh Hiếu đều rất quan tâm đến hôn sự của
hắn, nếu hắn tự giác thích cô nương nào thì tốt rồi.”
Đinh Hiếu mếu máo: “Cha mẹ ta suốt ngày để ý làm ta đủ phiền
rồi, giờ còn thêm một người như bà chị nữa, rõ ràng là nhỏ tuổi hơn ta mà cả
ngày cứ nhắc hôn sự của ta. Đúng là khổ chết đi được!”
Cả đám cùng cười, mặt đất lại rơi đầy bùn.
Trước khi đi Đinh Hiếu dặn: “Củi trong bếp vừa lúc đã hết sạch,
ta quên khuấy đi mất. Nếu trước buổi trưa mà ta vẫn chưa về thì ngươi qua chỗ A
Cương ăn, hắn nấu nhiều đồ ăn, ăn không hết cũng phải đổ cho heo thôi. Thêm một
người một đôi đũa cũng không sao đâu.”
Ninh Phi gật đầu liên hồi.
“Nhớ đấy, đừng có tự tiện làm, chẻ củi không phải chuyện đùa
đâu, đừng có chẻ chân ra thành hai khúc đấy, đến ta cũng không chữa nổi đâu.”
Đám nam nhân cười nói: “Được rồi, Đinh đại ca, ai lại nói
như huynh chứ. Trước mặt Ninh muội muội mà cứ nói chuyện đầy máu me như thế,
không sợ cô nương bé nhỏ yểu điệu này sợ à?” Nói xong thì ào lên đẩy Đinh Hiếu
đi.
Ninh Phi đứng giữa sân, cứ có cảm giác hình như Đinh Hiếu
quên mất cái gì đó. Quả nhiên không lâu sau, có một tiểu tử dáo da dáo dác chạy
về từ phía Đinh Hiếu vừa đi, khom lưng chào Ninh Phi một tiếng rồi chạy tới cầm
lấy túi thuốc treo trên cành cây rồi lại băng băng chạy đi mất.
Sơn trại, cướp… Từ khi theo Đinh Hiếu lên núi đã ở càng ngày
càng quen rồi, hôm nay mới có cảm giác sống giữa băng cướp. Ninh Phi cầm nắm cỏ
dại trong tay, nghĩ nghĩ, thôi cứ vào kho củi sau viện đã.
Mặt trời càng ngày càng lên cao, Ninh Phi đã làm xong hết việc
nhà, từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy Đinh Hiếu về, trong lòng nàng khó tránh khỏi
lo lắng. Võ công của Đinh Hiếu như thế nào thì nàng không biết, nhưng về nghề
kiếm sống của giặc cướp thì nàng đã nghe nói nhiều. Danh tiếng của Hắc Kỳ trại
rất lớn trong Hoài An quốc. Trước khi nàng đến sơn trại còn nghĩ ai ai cũng cao
hai thước, thắt lưng to như thùng rượu, vai thì phải chắc khoẻ như Arnold
Schwarzenegger vậy. Còn hôm nay thấy, tuy là có chỗ không giống lắm, nhưng dù
gì cũng có thể xem như đủ tiêu chuẩn. Đinh Hiếu đứng phía trong trông như người
lùn giữa đám người khổng lồ. Nàng không muốn lo cũng không được.
Ở đây không thể so với thời đại của nàng. Bị sốt cũng có thể
chết người, bị kim loại đâm vào cũng dẫn đến uốn ván rồi mất mạng. Đinh Hiếu là
thầy thuốc ngoại khoa, nhưng nếu hắn có chuyện gì thì ở ngoài cuộc chiến ai có
thể chăm sóc hắn được?
Cứ đợi như thế đến giữa trưa, hắn vẫn chưa về. Cháo trắng đã
ninh thành đặc sệt, rắc ít mầm rau lên trên, xanh xanh trắng trắng xen lẫn
trông rất đẹp, nhưng vẫn chưa thấy bóng người đâu.
Ninh Phi ngồi xổm ở trước bếp, tâm trạng lo lắng. Củi đã đốt
thành tro cả rồi, vẫn không có tiếng động gì khác.
Ninh Phi ngồi trong phòng, nước đã đổ đầy vại rồi, củi cũng
chẻ xong, phòng bếp được quét tước sạch sẽ, chẳng còn gì để làm nữa. Bỗng nhiên
có tiếng hô hoán truyền tới từ xa, càng ngày càng gần. Ninh Phi đứng bật dậy, sợ
hãi, tai nghe rõ được tiếng A Cương kêu cứu mạng.
Nàng vội vàng mở cửa đi ra ngoài, bên ngoài tràn ngập ánh mặt
trời, vừa mở cửa đã bị ánh sáng làm hoa mắt, khó khăn lắm mới dần dần nhìn rõ
ràng được. A Cương chạy lên từ đường núi, cõng một người trên lưng, không biết
còn sống hay đã chết.
A Cương chưa cõng người nọ đến gần thì đã hét to: “Đinh đại ca có nhà không? Gọi Đinh đại ca ra mau!” Phía sau hắn có mấy người thấy ồn ào nên đi theo, một đoàn người kéo nhau đến trước nhà Đinh Hiếu.
Ninh Phi vội vàng mở cửa phòng mình để A Cương đặt người nọ nằm xuống giường. Lúc nhìn đến mới biết là cha của A Cương. Vì bình thường hay chẻ củi cung cấp cho các nhà nên mọi người trên núi đều gọi ông là Lão Tiêu chẻ củi.
Hiện giờ sắc mặt ông xen lẫn trắng hồng, mắt sưng tấy, môi tím tái. A Cương thở hổn hển như chết đến nơi, vẫn không quên hỏi: “Đinh đại ca đâu?”
“Không may là giờ không có nhà, cha đệ bị rắn độc cắn đúng không?”
A Cương quá lo lắng, không nói nên lời, cổ họng giật giật. Khuôn mặt cũng tím tái cả lên, hai mắt long lanh nước. Đằng sau có ông cụ trả lời thay hắn: “Trên núi có nhiều rắn độc, Lão Tiêu cũng có khả năng tự chữa một số loại nọc độc thường gặp, vậ