XtGem Forum catalog
Ninh Phi

Ninh Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325333

Bình chọn: 8.00/10/533 lượt.

cha A Cương chết thì mặc kệ.” Nàng thở dài một hơi, thì thầm vài câu về tình cảnh nguy kịch của cha A Cương, lại thở dài: “Có trời chứng giám.”

Mấy nam nhân canh gác nhất thời buồn bã không nói nên lời.

Ninh Phi nói: “Hay là ai xuống núi báo cho Đinh Hiếu việc này đi, bảo hắn mau chóng quay về.”

Trên mặt nam nhân nọ đầy vẻ khó xử: “Chúng ta phải luân phiên trực, không thể đi khỏi nơi canh gác.”

Ninh Phi cười: “Kỷ luật trong trại quả là rất nghiêm.”

Thật ra nàng than thở như thế cũng không có ý để bọn họ đi. Mấy nam nhân kia có to khoẻ hơn nữa thì tốc độ cũng không thể so với ngựa được.

Nàng nói xong thì cưỡi lên con lừa đen của Đinh Hiếu, kéo dây cương quay đầu lại như muốn đi về.

Nam nhân nói chuyện với nàng có vẻ lưỡng lự, hắn nói: “Muội muội cứ yên tâm quay về đi, ta sẽ đi xuống núi cho.”

Ninh Phi kéo cương cho đầu con lừa quay lại: “Tốc độ của huynh nhanh bằng ngựa sao?”

“Tuy đường rất xa nhưng Lê Thủ Tam này tình nguyện dốc sức thử một phen.”

Ninh Phi ngẩng đầu nhìn bầu trời, bỗng nhiên hỏi hắn: “Trạm này tên là gì? Trạm tiếp theo tên gì?”

“Nơi này là Tùng Thụ Môn, đi thêm nửa dặm nữa sẽ tới Hạ Thuỷ Thạt.”

Ninh Phi cười nói: “Vậy, xin đa tạ.”

Nàng còn chưa nói xong thì con lừa đen chợt tung bốn vó chạy như bay, ra sức chạy về phía trước.

Lê Thủ Tam thấy vậy thì kinh hoàng, trong giây phút đó vội giơ tay ra định tóm lấy Ninh Phi, ai ngờ nàng nằm rạp cả người xuống, áp sát vào một bên hông con lừa, phi qua người hắn trong nháy mắt.

Ninh Phi hét to: “Đỏ Thẫm đi mau!” Ngựa đỏ thẫm không có người cưỡi, bắt đầu chạy nhanh theo sau nàng.

Tuy trước trạm có ba hàng rào trúc cao bằng nửa người che chắn, nhưng tác dụng chủ yếu là để phòng tấn công dưới núi lên. Con lừa lông đen cũng coi như hiếm có trong loài lừa, đến trước ba hàng trúc thì gắng sức nhảy qua. Còn con ngựa không phải chở ai nên chạy theo rất nhanh, tốc độ kinh hoàng, chẳng bao lâu mà đã như hình với bóng với Ninh Phi.

Lúc đầu mấy nam nhân nọ còn thấy áy náy trong lòng nên không phản ứng kịp trước sự chạy trốn của Ninh Phi. Bọn họ có ai ngờ rằng những câu cuối cùng trong cuộc đối thoại, từng câu từng chữ đều nhằm mục đích phân tán sự chú ý. Đến khi nàng xông qua thành công rồi, mọi người trơ mắt nhìn nhau, chợt có người hô lên: “Nàng ta chạy qua rồi!”, lúc đó mới lấy lại tinh thần, mới hiểu chuyện gì vừa diễn ra. Tay chân loạng choạng, khua loạn cái chiêng đồng nhằm báo động, thế là vang lên một hồi loảng xoảng.

Đây là trạm thứ nhất dưới núi. Vì có thẻ bài của A Cương nên mới làm bọn họ mất cảnh giác, cũng coi như phi qua thuận lợi, còn trạm nữa nhất định không dễ dàng gì mà qua được.

Ninh Phi không biết nàng làm thế sẽ dẫn tới hậu quả gì. Vốn dĩ thân phận nàng đã đủ xấu hổ lắm rồi, lại còn làm loạn lên thế này nữa, chắc chắn sẽ càng đáng xấu hổ hơn. Nghe nói kỷ luật trên núi rất nghiêm, chắc chắn nàng sẽ bị phạt rất nặng, cũng có thể sẽ bị quẳng xuống núi, cũng có thể bị dìm xuống sông. Cha A Cương có cứu được không còn chưa biết, còn bản thân nàng chắc chắn là không thể cứu nổi rồi. Dù ở thế giới nào thì Ninh Phi đều tự mình rước lấy phiền phức cả. Nàng thừa nhận, cuộc sống như vậy đầy rẫy hiểm nguy, bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào đường cùng, cũng có thể bị số đông đánh giá là một cuộc đời bất hạnh, nhưng nàng thấy, nếu không làm thế thì không còn là nàng nữa.

Sẽ phải chịu hình phạt như thế nào thì lo sau, cùng lắm thì sau khi báo tin cho Đinh Hiếu nàng sẽ đi luôn, không để thời gian cho sơn trại xét phạt. Nếu cứ không làm gì cả, trơ mắt nhìn người mình quen biết chết đi thì sau này chắc chắn nàng cũng không thể vui vẻ.

Hồ Hãn là người đứng đầu của trạm gác Hạ Thuỷ Thạt. Hạ Thuỷ Thạt ngay gần đồng bằng. Vì nơi chân núi tiếp giáp với đồng bằng trông giống hình một con rái cá sắp lặn xuống nước nên mới có tên là Hạ Thuỷ Thạt[1'>.Trên Hắc Kỳ trại, mỗi một ngọn núi đều có người đứng đầu ngọn núi đó, trên dưới núi sẽ phân ra các trưởng trạm. Trạm gác giữa núi và đồng bằng luôn là trạm quan trọng nhất. Mỗi năm, trưởng trạm của trạm gác ở ngay chân núi này phải thay một lần để đề phòng gián điệp trà trộn nhằm cấu kết bên ngoài.

[1'> Rái cá dưới nước

Hồ Hãn nhận chức trưởng trạm Hạ Thuỷ Thạt này đã được gần một năm, sắp tới lúc chuyển giao nhiệm vụ nên hắn càng cảnh giác, cẩn thận hơn nhiều, hắn không muốn xảy ra bất kỳ vấn đề gì. Hồ Hãn nghe tiếng chiêng đồng của trạm gác Tùng Thụ Môn thì lập tức đi ra từ chỗ nghỉ, quan sát các huynh đệ đang đứng trước trạm, sẵn sàng đón địch.

Tùng Thụ Môn đến đây khoảng hơn nửa dặm, tiếng chiêng xuyên qua hàng ngàn lớp lá cây trùng điệp, truyền từ trên xuống dưới, còn tiếng người thì chỉ truyền đến không rõ ràng. Không lâu sau, cuối cùng cũng thấy trên con đường núi có một nữ tử phi như bay xuống, phía sau còn có một con ngựa đỏ theo sát.

Các huynh đệ đều hô: “Dừng bước!”

Ninh Phi giơ thẻ bài của A Cương lên cao, trông như truyền thánh chỉ, hô to: “Tùng Thụ Môn báo: Tùng Thụ Môn có gián điệp, trên núi đang rối ren, ta phải xuống núi thông báo cho Nhị đương gia!”

Mọi người còn đang sửng sốt