Ninh Phi

Ninh Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325444

Bình chọn: 9.00/10/544 lượt.

ười chúng ta hẵng nói, mọi người đều lên núi cùng lúc, biết hết về nhau. Còn đối với người ngoài, ta không muốn để người ta biết ta có bất kỳ quan hệ gì với gia tộc kia.”

“Hiểu rồi ạ. Nhị đương gia cứ yên tâm.”

Gió núi thổi vào mặt, mang theo đó đầy hương thơm của nhựa thông. Diệp Vân Thanh thoải mái cả người. Đúng lúc mọi người sắp đến gần núi thì bất chợt nghe thấy tiếng binh khí va chạm đâu đó trong rừng. Diệp Vân Thanh giơ tay lên, mọi người phía sau lập tức ghìm cương ngựa, dừng ngay tại chỗ.

Cả đoàn lắng tai nghe, không lâu sau liền nở nụ cười: “Xem ra là huynh đệ nhà mình đang làm việc.” Thế là lại tiến về phía trước, đi thêm gần một dặm thì âm thanh truyền tới ngày càng rõ ràng, trong đó có cả tiếng hô, quát.

Diệp Vân Thanh nhìn về phía Tô Hy Tuần mang ý hỏi, Tô Hy Tuần đáp: “Hôm nay phái một đoàn huynh đệ trên núi Nhạn Qua xuống, dẫn đầu là Ngưu Đại Tráng.”

Diệp Vân Thanh có vẻ nhớ nhung: “Lâu lắm rồi không thấy hắn. Gần đây hắn có gây rắc rối gì không?”

Tô Hy Tuần than thở: “Ngưu Đại Tráng thì có tiến bộ rồi, nhưng giờ trên núi còn có người giỏi gây rắc rối hơn hắn.”

“Hả?” Diệp Vân Thanh nghi ngờ, hắn nhìn quanh, mọi người đang nhìn nhau cười thần bí khiến hắn càng khó hiểu.

Một người trong số đó nói: “Lão đại, huynh không biết chứ người này ở trên núi uy phong lẫm liệt thế nào đâu. Lần đầu tiên chúng đệ gặp người đó đã sợ đến mức suýt tè ra quần đấy.”

Diệp Vân Thanh quay sang nói với Tô Hy Tuần: “Ngươi lại chiêu nạp thêm vị cao thủ nào tới giúp sức?”

“Không phải.”

“Nếu không phải là chiêu nạp cao thủ thì sao khiến binh sỹ trên núi sợ chết khiếp được!”

Tô Hy Tuần nhìn chằm chằm vào Diệp Vân Thanh, một hồi lâu không trả lời. Cuối cùng nói tóm lại một câu: “Ở đây không tiện nói. Huynh trở về thấy người ta thì sẽ hiểu thôi.”

Cả đoàn người vừa nói chuyện vừa đi xuyên qua lớp rừng cây cực kỳ rậm rạp. Cây đa rừng đã được một trăm năm, cành lá to lớn xum xuê. Chạc cây chĩa ngang ra rủ đầy rễ cây xuống. Diệp Vân Thanh vén lớp rễ lên, quang cảnh chiến trường hiện ngay ra trước mắt.

Không thể không nói rằng nơi đây làm địa điểm mai phục vô cùng tốt. Nếu đã chọn chỗ này để phục kích thì cũng chứng tỏ người dẫn đội là Ngưu Đại Tráng đã tích lũy được kha khá kinh nghiệm khi Diệp Vân Thanh hắn không ở đây. Lúc này kết cuộc của trận cướp đã định, đoàn buôn đang cố gắng thoi thóp mà thôi.

Hắn vừa nhìn đã biết đây là đoàn buôn đi từ Sơn Nhạc đến Hoài An. Thùng hàng, xe chở đều bị đổ úp xuống đất, một số thùng gỗ không chắc chắn đã vỡ vụn, một đống giấy đay Xuyên Trung sản xuất lộ ra ngoài. Diệp Vân Thanh nhìn Tô Hy Tuần: “Loại hàng này chắc không phải do ngươi cố ý chỉ định chứ?”

Giấy đay Xuyên Trung có giá cao ngất ngưởng, nguyên liệu làm nên nó chính là cây đay chỉ có ở vùng Xuyên Trung. Sau khi được chà xát thành từng sợi thì đan lại thành một mạng tơ, mềm mại như gấm nhưng vô cùng dai, không thể xé rách. Mọi người đều biết Tô Hy Tuần có một cái tật nho nhỏ đó là nếu thấy bốn bảo vật trong thư phòng[2'> thì sẽ khó mà nhịn được, vậy nên Diệp Vân Thanh mới hỏi như thế.

[2'> Gồm bút, mực, giấy, nghiên

Tô Hy Tuần đáp: “Giấy đay cũng chỉ là một trong những nguyên nhân thôi…”

Đang nói chuyện thì đằng sau có người nói, giọng khó tin: “Sao con trưởng Đinh gia cũng đến vậy?”

Tô Hy Tuần nhìn chăm chú, quả nhiên thấy Đinh Hiếu. Hắn nhớ lúc hắn ký giấy tờ xuống núi có viết số lượng người xuống, giờ lại thấy dư ra một người là Đinh Hiếu, không biết là ai trốn đi, hay là canh phòng trên núi có sơ sót, không kiểm kê số người. Dù là thế nào thì cũng thể hiện rõ một vấn đề: Kỷ luật trong trại cần phải lôi ra một lần nữa.

Đinh Hiếu đứng bên ngoài phạm vi cuộc chiến, bản thân hắn không ra tay đánh nhau. Đoàn buôn này đông người hơn so với tất cả các đoàn buôn từng gặp trước đó. Hơn nữa đoàn này còn bỏ một số tiền lớn mời đến tổng tiêu đầu[3'> của Tiêu cục Kim Tiền[4'> ở Sơn Nhạc ra mặt, thật là một khúc xương khó nuốt. Hai đoàn người vừa mới đụng độ được khoảng nửa giờ mà nửa số người đoàn buôn đã nhuộm đầy máu me, còn người bên Hắc Kỳ trại cũng đầm đìa máu, vô cùng khó khăn.

[3'> Thủ lĩnh nhóm áp tải

[4'> Tiêu cục là cơ cấu chuyên nhận bảo vệ an toàn cho người hoặc hàng hoá

Chỉ khi nào có người lâm vào tình cảnh nguy hiểm thì Đinh Hiếu mới ra tay giúp đỡ. Hắn sẽ ném đá từ xa phân tán sự chú ý của quân địch, hoặc tới gần rút kiếm giết luôn. Hắn là người đứng ngoài nên tầm mắt bao quát, ra tay tất có thương vong. Thi thoảng sẽ có những tên áp tải không chịu nổi sự quấy rầy đó, quay người định chạy đến giết hắn, nhưng đều bị Ngưu Đại Tráng gọi các huynh đệ trong trại vây đánh đuổi về.

Đinh Hiếu đang chăm chú quan sát chiến trường, bỗng nhiên cảm thấy cả người khó chịu, hắn nhìn chung quanh mới biết Diệp Vân Thanh và Tô Hy Tuần cùng nhau trở về, đang định hô lên chào thì thấy Diệp Vân Thanh giơ tay ra ý đừng nói, gật gật đầu với hắn rồi tiếp tục lặng lẽ quan sát.

Diệp Vân Thanh cảm thán: “Gần một năm không gặp con trưởng Đinh gia, sao bây giờ ta thấy hắn đã thay đổi rất nhiều, đến biểu tình cũng trở nên dịu dàng


Old school Swatch Watches