
mắt từ đĩa đậu sang Đàm Tĩnh, cô vẫn sững sờ nhìn anh. Cằm anh vẫn đau, đó là do
Tôn Chí Quân gây ra. Đàm Tĩnh đã kết hôn, cô đã lấy người khác rồi. Cho dù đậu
có nảy mầm, cô cũng sẽ mãi mãi không bao giờ trở về nữa.
Anh vội chạy vào phòng ngủ, “rầm” một tiếng khoá cửa lại, như thể bên ngoài
kia không phải Đàm Tĩnh mà là mãnh thú vậy. Anh tựa người vào cánh cửa, đau đớn
nhắm mắt lại, khoảng thời gian bảy năm đã thay đổi tất cả, anh đã mất cô từ lâu,
giờ đâu thể tìm lại được nữa. Nụ hôn vừa rồi khiến chuyện xưa như cơn lũ đổ ập
xuống đầu, nhấn chìm anh, nuốt chửng anh, khiến anh gần như tuyệt vọng.
Hoàng hôn, trời đổ mưa, sấm vang chớp giật. Nhiếp Vũ Thịnh ngồi đó nhìn ra
ngoài, rèm cửa không kéo, gió không ngừng giật lắc những cây trúc bên ngoài,
nước mưa từ cửa sổ hắt vào ướt sũng cả một mảng sàn nhà.
Nhiếp Vũ Thịnh không đứng dậy đóng cửa, bên ngoài vô cùng yên lặng, không
biết Đàm Tĩnh đã đi từ bao giờ. Anh mở cửa đi ra ngoài, bốn bề dường như vẫn còn
vương vấn mùi hương trên mình cô. Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy thật hổ thẹn, chuyện
vô sỉ như vậy lại xảy ra như thế.
Vừa rồi khi ôm Đàm Tĩnh, nỗi tương tư khổ sở kìm nén suốt bảy năm như cơn lũ
phá tan bờ đê lý trí của anh. Đàm Tĩnh không hề cự tuyệt anh, thậm chí cô còn
chủ động đáp trả. Mọi ký ức giờ đây trở thành một sự giày vò, anh nhận ra mình
đã làm sai, giờ Đàm Tĩnh đã kết hôn rồi, cô ấy có chồng có con, sao anh có thể
làm vậy?
Anh mở tủ lạnh lấy một lon bia, uống liền một hơi hết nửa lon rồi ngồi ngẩn
ra trên sofa.
Căn phòng không có bất cứ dấu vết gì, tựa như Đàm Tĩnh chưa từng đến đây, tất
cả chỉ là anh vừa mới nằm mơ vậy, có điều giấc mơ lại quá chân thực. Tiếng mưa
lộp độp bên ngoài hiên, gõ lên lớp gỗ lát sàn ngoài khu vườn treo, gió thổi tấm
rèm trong phòng khách bay phấp phới, bức rèm mỏng đó tựa như nụ hôn của cô trong
mơ, mơ hồ, không thực.
Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy đầu óc rối loạn, anh giơ hai tay ôm lấy vầng trán
nóng hầm hập, giờ phải làm sao đây?
Ngày mai anh còn phải đi làm, còn phải mổ, thậm chí sẽ gặp Đàm Tĩnh trong
phòng bệnh.
Sao cô ấy có thể làm vậy? Cứ thế lặng lẽ rời đi như chưa từng xảy ra chuyện
gì? Cô ấy đến đây làm gì? À phải, cô ấy đến xin mình không truy cứu chuyện Tôn
Chí Quân đánh người. Nhưng bây giờ Nhiếp Vũ Thịnh cảm thấy sự việc đã rắc rối
hơn rồi.
Uống hết bia anh cũng chẳng cảm thấy tâm trạng tốt lên chút nào, ngược lại
còn thấy lòng thêm rối bời. Ném lon bia vào thùng rác, anh quay về phòng lấy áo
choàng tắm định tắm lại lần nữa. Đúng lúc mở cửa nhà tắm, anh chợt nhìn thấy bên
dưới chiếc đĩa ngâm đậu có một mảnh giấy. Trên mảnh giấy có một vài vết nước
loang, không biết là nước mưa bắn từ ngoài vào hay nước mắt của cô ấy.
Anh nhìn nét chữ nắn nót, chỉ hai chữ: “Xin lỗi”. Dường như cô mãi chỉ nói
được với anh hai chữ này, hai chữ ấy cũng dường như đã giải thích tất cả.
Nhiếp Vũ Thịnh vò nát mảnh giấy, một lúc sau lại mở ra, vuốt phẳng lại từng
chút một.
Anh đang đoán, rốt cuộc cô viết hai chữ này với tâm trạng thế nào? Hoặc có
thể nói, cô viết hai chữ này với mục đích gì?
Có điều, dù sao hai chữ “xin lỗi” cũng tốt hơn ba chữ “em yêu anh”, nếu cô
viết như vậy, anh sẽ còn khó chịu hơn cả bị giết.
Anh không muốn nghĩ
nhiều nữa, bèn vào thư phòng lấy một quyển sách kẹp bừa tờ giấy vào.
Tâm trạng Nhiếp Vũ Thịnh rối bời, mãi một lúc sau mới nhớ ra hôm nay chưa đi
thăm ông Nhiếp Đông Viễn, bèn gọi cho Thư ký Trương để hỏi thăm tình hình. Cầm
điện thoại lên, anh thấy có hai cuộc gọi nhỡ, đều là của Thư Cầm. Anh đã nhốt
mình trong phòng đến mấy tiếng đồng hồ, điện thoại kêu mấy lần cũng không nghe
thấy.
Lúc này Nhiếp Vũ Thịnh rất không muốn gọi cho Thư Cầm, anh cảm thấy mình quá
vô sỉ, mới nói sẽ không nghĩ đến bất cứ người phụ nữ nào khác, vậy mà vừa quay
đi đã làm ra chuyện này. Anh do dự một lát rồi gửi tin nhắn cho Thư Cầm, bảo
mình đang nghỉ ngơi, không nghe thấy điện thoại, hỏi xem cô có việc gì
không.
Thư Cần trả lời lại ngay lập tức, cô bảo không có gì, định tối đến bệnh viện,
hỏi có phải anh làm ca sáng không?
Anh trả lời rằng đã đổi ca cho đồng nghiệp, hôm nay anh nghỉ, bảo Thư Cầm
đừng đến bệnh viện, giờ đang mưa gió, đi đường không an toàn.
Thư Cầm trả lời: “Vâng.”
Nhiếp Vũ Thịnh gọi cho Thư ký Trương hỏi thăm tính hình bố mình, anh ta nói
hôm nay ông Nhiếp Đông Viễn điều trị rất tốt, không đau đớn gì cả. Nghe nói hôm
nay anh nghỉ ngơi, Thư ký Trương cũng nhắn anh đừng đến bệnh viện, bảo trời mưa
rất to, chắc chắn sẽ tắc đường.
Nhiếp Vũ Thịnh nhìn ra ngoài, quả nhiên mưa càng ngày càng to, đám trúc ngoài
vườn bị gió thổi bạt đi, không đứng thẳng lên được, mấy chiếc lá dính vào cửa
sổ, mép lá cong cong như đôi mày đang chau lại. Nhiếp Vũ Thịnh thấy mình như bị
trúng tà, anh đưa tay ra, cách một tấm kính, chầm chậm sờ men theo viền lá, động
tác rất nhẹ nhàng đầy yêu thương, như đang vuốt ve hàng lông mày của người yêu
vậy. Nếu làm vậy có thể khiến đôi mày cô ấy giãn ra mà cười lên một chút thì
thật tốt biết bao.
Lông mày của Đàm Tĩnh cũng hệ