
ếp Vũ Thịnh.
Thẻ viết rất rõ, bệnh nhân Tôn Bình, bác sĩ chính Nhiếp Vũ Thịnh.
Khả năng trùng họ tên là rất thấp, ngay cô cũng không thể thuyết phục bản
thân rằng đây chỉ là ngẫu nhiên.
Tôn Chí Quân liền vung tay cho cô một bạt tai.
“Cô lấy đâu ra tiền mà làm phẫu thuật cho con?”
Cô bị tát đến choáng váng đầu óc, y tá trưởng kéo cô sang một bên, sau đó
Nhiếp Vũ Thịnh đến. Cô chưa bao giờ thấy một Nhiếp Vũ Thịnh như vậy, anh phẫn nộ
xông thẳng tới, giáng cho Tôn Chí Quân một cú đấm.
Trước nay anh chưa bao giờ đánh người, hồi trung học, tuy Nhiếp Vũ Thịnh
không phải học sinh gương mẫu, nhất nhất tuân thủ nội quy nhưng anh chưa hề gây
sự đánh nhau. Đặc biệt sau khi gặp lại, cô luôn thấy anh lạnh lùng đến đáng sợ.
Có thể đó là trạng thái nghề nghiệp của bác sĩ, cũng có thể sau bảy năm tính
tình anh đã thay đổi. Sau khi gặp lại, anh lúc nào cũng xa cách, lãnh đạm như
vậy.
Vì thế khi Nhiếp Vũ Thịnh tung cú đấm đó, ngoài ngạc nhiên, cô còn thấy đau
lòng. Tại sao Nhiếp Vũ Thịnh đánh Tôn Chí Quân? Là vì cô bị đánh. Cô tưởng rằng,
từ lâu đối với cô, anh chỉ còn nỗi căm hận, nhưng tại sao anh lại hận cô đến
vậy?
Vào cái đêm mưa gió ấy, khi anh đau lòng tuyệt vọng lao xuống núi, thật ra cô
đã đứng trong mưa khóc đến tan nát ruột gan.
Ý nghĩa duy nhất của ba chữ Nhiếp Vũ Thịnh, với cô mà nói, là người đầu tiên
cô yêu, cũng là người cô yêu nhất.
Nhưng cô lại không thể yêu.
Có quá nhiều chuyện đã xảy ra, bản thân cô cũng không biết phải nói sao cho
hết. Suốt một thời gian dài cô đã muốn đi tìm Nhiếp Vũ Thịnh để nói lời xin
lỗi.
Điều duy nhất cô có thể nói với anh chỉ còn hai chữ xin lỗi đó thôi.
Cô nhìn vào gương, tự nói với chính mình, đủ rồi.
Nếu tương tư là một món nợ thì đến giờ cũng đã trả hết, trả đủ rồi.
Cô dùng khăn ấm đắp lên mặt, lệnh cho bản thân phải quên Nhiếp Vũ Thịnh một
lần nữa.
Vương Vũ Linh đợi mưa tạnh hẳn mới về, khi cô đi, Đàm Tĩnh đã bắt đầu ngạt
mũi, đau đầu. Vương Vũ Linh không yên tâm, nhưng Đàm Tĩnh nói: “Chỉ bị ngấm mưa
nhiễm lạnh một chút thôi, ngày mai là khoẻ ấy mà.”
Đến tối, khi sắp đến giờ tắt đèn, Đàm Tĩnh cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cô ra
chỗ y tá mượn cặp nhiệt độ đo thử, ba mươi chín độ. Y tá trực nói: “Chị đừng cố,
mau đi khám đi!”
“Tôi chỉ cảm lạnh thôi mà…”
“Cảm lạnh lại càng không được ở trong phòng bệnh, chị mau đi khám đi, bệnh
nhân trong phòng bệnh đều rất yếu, phải phòng truyền nhiễm.”
Đàm Tĩnh đành nhờ y tá chăm sóc Tôn Bình, còn mình lần xuống phòng khám. Bác
sĩ hỏi han cặn kẽ, chẩn đoán rằng bị cảm mạo phong hàn, thấy cô sốt cao quá,
liền kê đơn truyền nước hai ngày. Bác sĩ còn dặn: “Hôm nay truyền một túi, uống
thêm thuốc hạ sốt, ngày mai truyền thêm kháng sinh.”
Đàm Tĩnh đi lấy thuốc, rồi truyền nước, đã sắp đến nửa đêm.
Người trong phòng Theo dõi không nhiều, nửa đêm những người còn ở phòng Cấp
cứu truyền nước đã phần đều là trường hợp khẩn cấp. Có đứa trẻ khóc dữ quá, bố
mẹ phải cầm chai truyền dịch đi qua đi lại dỗ dành.
Đàm Tĩnh thấy đầu như sắp nổ tung, lại không biết Tôn Bình trong phòng bệnh
ra sao, nửa đêm không có người thân nào bên cạnh, cũng chẳng có ai giúp được cô.
Tôn Chí Quân bị cảnh sát dẫn đi rồi, điều cô lo lắng nhất là ca mổ của Tôn Bình
phải làm sao đây, bệnh viện còn đồng ý làm phẫu thuật không? Nếu không làm thì
bệnh của Tôn Bình có kéo dài được nữa không?
Cô bị sốt cao, cơ thể vốn dĩ đã yếu ớt, đầu rất đau, mới nhắm mắt được một
chốc lại mở ra. Đứa trẻ kia khóc dữ quá, cuối cùng bị trớ, bố mẹ nó phải cuống
cuồng ôm lấy con gọi bác sĩ, bác sĩ tới xem bảo phải nhập viện.
Đứa bé đi rồi, cả phòng yên tĩnh hơn hẳn, Đàm Tĩnh nhắm mắt nghỉ ngơi một
lúc, đột nhiên một ngón tay lành lạnh chạm vào mu bàn tay cô. Đàm Tĩnh giật mình
tỉnh dậy mới biết, thì ra thuốc truyền đã hết, y tá đang rút kim truyền ra. Té
ra cô đã ngủ được một lúc, nhưng ai gọi y tá cho cô?
Nhiếp Vũ Thịnh đứng cạnh đó không xa, cô phải giữ miếng băng trên mu bàn tay
một lúc để cầm máu. Anh tiến lại nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Thật ra cũng chẳng có chuyện gì, anh chỉ cảm thấy cô không biết chăm sóc cho
bản thân. Lúc tối nhận được điện thoại gọi đến cấp cứu, ngang qua phòng Theo dõi
thì nhìn thấy cô.
Một mình ngồi trong phòng truyền dịch, đến dáng ngủ cũng mệt mỏi như vậy. Môi
cô gần như cắt không ra máu, có lẽ vì sốt nên bờ môi tái nhợt khô lại, bong cả
ra. Thuốc truyền sắp hết, nhưng cô không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Nếu không rút
kim kịp thời sẽ bị hồi huyết, nên anh đến phòng trực ban gọi y tá.
Đàm Tĩnh không biết anh định nói gì với mình, nhưng phòng Theo dõi nà không
phải chỗ để trò chuyện. Cô vừa giữ miếng băng vừa đứng dậy. Nhiếp Vũ Thịnh nói:
“Vào xe tôi.”
Bãi đỗ xe vắng tanh, bảo vệ trực ban đang gật gù trong trạm gác, buổi tối ở
đây cũng không nhiều xe, phần lớn là của bác sĩ trực ban, nên rất rộng và yên
tĩnh, Nhiếp Vũ Thịnh mở cửa xe cho cô, nhiều lúc những tiểu tiết ấy có thể cho
thấy xuất thân gia giáo của anh, lúc nào cũng nhớ giữ phong độ.
Thật ra Nhiếp Vũ Thịnh cũng chưa nghĩ xong những đi