pacman, rainbows, and roller s
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326955

Bình chọn: 10.00/10/695 lượt.

ều muốn nói với Đàm Tĩnh,

vì vậy sau khi đóng cửa xe, anh trầm mặc một lúc rồi hỏi: “Ai khám?”

Đàm Tĩnh ngẩn ra một thoáng mới hiểu anh đang hỏi vừa rồi ai khám cho cô, bèn

trả lời: “Bác sĩ Trương.”

Bệnh viện có quá nhiều bác sĩ Trương, anh không biết là ai, lại hỏi: “Đơn

thuốc đâu?”

Đàm Tĩnh cầm bệnh án bị vân vê đến nhàu nát đưa cho anh, anh đọc chẩn đoán và

thuốc, thấy ghi là cảm mạo phong hàn, chắn hẳn hồi chiều cô đã bị ngấm mưa.

Anh nói: “Mai cô đừng tới phòng bệnh trông thằng bé nữa, sẽ bị truyền

nhiễm.”

“Là cảm mạo phong hàn thôi mà…”

“Bệnh viện có quy định.”

Đàm Tĩnh quan sát nét mặt Nhiếp Vũ Thịnh, thấy anh vẫn giữ giọng điệu lạnh

lùng máy móc khiến cô không biết phải nói gì mới đúng. Đột nhiên anh hỏi: “Tại

sao?”

“Tại sao cái gì?”

“Bảy năm trước, tại sao lại nói với tôi những lời đó? Nhất định có nguyên

nhân, tại sao vậy?”

Đàm Tĩnh hít sâu một hơi, chuyện xảy ra đã bảy năm, nhắc lại còn có ý nghĩa

gì nữa? Cô đáp: “Tôi không muốn cho anh biết. Thực ra, lúc đó tôi vô cùng, vô

cùng hận anh.”

“Còn bây giờ thì sao?”

ngơ ngẩn nhắc lại: “Bây giờ?”

“Bây giờ còn hận tôi không?”

Đàm Tĩnh cắn môi, câu hỏi này thật khó trả lời. Cô không biết tại sao anh lại

hỏi dồn như vậy, mọi thứ trong quá khứ đã qua rồi, giữa họ đã có quá nhiều người

và sự việc, từ lâu đã chẳng thể quay lại như xưa nữa, không phải thế sao?

“Từng có người nói với tôi, nhiều lúc hận là vì yêu. Đàm Tĩnh, cô yêu tôi

không? Cô có từng yêu tôi không?”

Đàm Tĩnh không biết nên nói gì, đối với cô, chữ “yêu” đã trở nên quá đỗi xa

lạ và xa xỉ. Một người phải vật lộn với số mệnh có tư cách gì trông chờ vào tình

yêu?

Cô trầm mặc quá lâu khiến Nhiếp Vũ Thịnh càng khó chịu, anh cảm thấy mình lại

tự chuốc nhục vào thân. Đủ rồi, tại sao anh lại hôn người phụ nữ này? Tại sao

anh lại là bác sĩ điều trị chính cho con trai cô ta? Thật nực cười!

“Xuống xe.”

Cô hốt hoảng nhìn anh, thấy nét mặt anh vẫn bình lặng như nước, nhưng ngón

tay nắm vô lăng đã trắng bệch. Anh lặp lại: “Xuống xe.”

Đàm Tĩnh xuống xe, nhìn anh lái xe ra khỏi bãi, chiếc xe rất nhanh lao vút

đi, nhưng trước khi đến cửa ra, lại đột ngột phanh “két” một tiếng. Giữa đêm,

tiếng bánh xe ma sát với nền đất vô cùng chói tai khiến anh bảo vệ đang ngủ gật

sực tỉnh giấc, nhìn thấy người trong xe, anh ta liền mở cửa chào: “Bác sĩ Nhiếp

lại tăng ca đấy à?” Vừa nói anh ta vừa kéo thanh chắn lên. Thế nhưng Nhiếp Vũ

Thịnh trước nay luôn lịch sự với mọi người lại không hề nói nửa lời cảm ơn, khi

thanh chắn được kéo lên hẳn, chiếc xe liền lao đi như tên bắn, biến mất trong

màn đêm.

Anh bảo vệ gãi gãi đầu, định nằm xuống ngủ tiếp thì thấy trong bãi đỗ có một

người đứng bất động. Dưới ánh sáng lờ mờ, anh bảo vệ chỉ nhìn ra đó là phụ nữ,

vì hình như người đó mặc váy. Chắc là một bác sĩ tăng ca… Anh bảo vệ ngáp dài

một cái, tối nay quả là quá nhiều ca cấp cứu.

Đàm Tĩnh đứng ở đó một lúc, khi Nhiếp Vũ Thịnh lái xe đi, anh không hề nhìn

cô lấy một cái, nên cô vô cùng lo lắng. Thật ra bấy nhiêu năm rồi mà anh không

hề thay đổi, mỗi khi anh tuyệt vọng, cô vẫn có thể nhận ra được. Cô rất lo Nhiếp

Vũ Thịnh xảy ra chuyện, thâm chí còn muốn gọi cho anh, nhưng khi lấy điện thoại

ra ấn số của anh, cô lại do dự.

Cô còn tư cách gì đển gọi cho anh đây? Đến nụ hôn không thể kiềm chế kia cũng

bị anh cho rằng có dụng tâm khác. Vậy thì cứ để nghĩ như thế đi, Đàm Tĩnh của

quá khứ đã chết rồi, cô không muốn tạo cho mình chút hy vọng nào nữa.

Vì bị sốt nên y tá không cho cô về phòng bệnh, đứng ở bãi đỗ xe cũng không

phải cách, cuối cùng cô quyết định về nhà. Cô cần phải ngủ, mấy ngày nay ở bệnh

viện cô đều không được ngon giấc, giờ bị ốm lại càng thêm mệt mỏi.

Cũng may còn có xe buýt chạy suốt đêm, có điều khi đổi tuyến hơi phiền một

chút. Khi cô về đến bên ngoài khu nhà mình thì đã là hai giờ sáng. Quán ăn hai

bên đường đã dọn hàng cả, chỉ còn quán Internet vẫn mở cửa, ánh đèn từ bên trong

hắt ra mặt đường, khi Đàm Tĩnh đi ngang qua, chỉ có mình bóng cô đơn độc.

Cửa sắt của khu nhà đã khóa, nhưng những người về muộn đều có cách, cô quấn

một góc váy vào hông định trèo lên. Vừa mới bám vào lan can sắt, giẫm chân lên ô

đầu tiên thì cánh tay cô bị người ta tóm lấy, khiến cô suýt nữa hét lên. Quay

lại nhìn, cô trông thấy Nhiếp Vũ Thịnh sắc mặt sa sầm, anh hỏi: “Cô định trèo

qua?”

Tại sao anh lại ở đây? Xe của anh dừng ở cách đó không xa, có lẽ anh đã ở đây

từ lâu mà cô không để ý.

“Lên xe.” Anh kéo cô về phía chiếc xe, cô loạng choạng theo sau. Đến gần xe

cô mới thấy cạnh xe toàn đầu lọc thuốc lá, ít nhất cũng hơn chục cái. Có điều

Nhiếp Vũ Thịnh chưa bao giờ hút thuốc, có lẽ anh vừa khéo đỗ xe ở đây thôi.

Cuối cùng cô giằng ra khỏi tay anh: “Nhiếp Vũ Thịnh, anh tha cho tôi đi…”

Anh dừng lại, nhưng tay vẫn không buông, giọng điệu lạnh lùng mà châm biếm:

“Bảy năm trước cô không tha cho tôi, tại sao bây giờ tôi lại phải tha cho

cô?”

Nhiếp Vũ Thịnh hiện giờ không chỉ tàn nhẫn mà còn mừng giận thất thường. Cô

vừa mệt vừa buồn ngủ, không thể chống lại được sức mạ