
g, đúng là kỳ tích.
Đồng nghiệp băng bó cho anh xong, còn dặn đi dặn lại phải nhớ thay băng, rồi
nói: “Cậu gọi taxi mà về, thế này không được lái xe đâu, chạm vào vô lăng là đau
ngay. Đúng rồi, cậu đến đây bằng gì?”
“Tôi lái xe.”
Đồng nghiệp nhìn anh đầy kinh ngạc, tối nay Nhiếp Vũ Thịnh có gì đó là lạ,
bình thường anh cũng rất ít nói, nhưng không giống với sự kiệm lời hôm nay. Tối
nay sắc mặt anh tái nhợt, thần sắc mệt mỏi, như vừa qua một cơn bạo bệnh vậy.
Hỏi gì anh cũng trả lời nhưng tinh thần hoảng hốt, hoàn toàn lơ đãng. Nếu không
lơ đãng sao lại làm gãy cặp nhiệt độ, còn không cẩn thận để nó cứa vào tay sâu
đến vậy?
“Hay cậu vào phòng trực ban ngủ một giấc đi, trời sắp sáng rồi. À, phải, ngày
mai cậu… à hôm nay cậu làm ca nào?”
“Ca sáng.”
“Vậy đừng về nữa, vào phòng trực ban chợp mắt một lát đi, cũng sắp đổi ca
rồi.”
Nhiếp Vũ Thịnh gật đầu, ngoan ngoãn như một đứa trẻ, ra khỏi phòng Cấp cứu
như người mộng du, rồi bước vào phòng bệnh khoa Tim. Thấy cửa phòng trực ban vẫn
mở, nhưng trên giường không có ai, anh mệt mỏi ngã xuống giường thiếp đi.
Dường như vừa ngủ chưa được bao lâu thì có người tức giận đùng đùng tát anh
một cái mạnh, rất đau. Anh dụi mắt ngồi dậy, liền trông thấy Chủ nhiệm
Phương.
Thấy trời đã sáng từ lâu, anh sợ đến toát mồ hôi, kết thúc giờ giao ban rồi
sao? Mình giao ban nhầm ca ư? Kiểm tra phòng bệnh cũng xong rồi sao? Chủ nhiệm
Phương bừng bừng lửa giận: “Không phải hôm qua tôi đã bảo cậu cút về nghỉ rồi ư?
Sao cậu lại ngủ ở đây?”
Phía sau Chủ nhiệm Phương có người nhỏ giọng giải thích, nói mười giờ tối qua
có bệnh nhân, phải gọi Nhiếp Vũ Thịnh đến, nên anh mới ngủ ở đây.
Chủ nhiệm Phương vẫn chưa nguôi giận: “Người phòng Cấp cứu chết hết rồi chắc,
bác sĩ trực ban để làm gì? Sao phải gọi Nhiếp Vũ Thịnh đến?”
Người vừa nói bối rối, mấy vị chủ nhiệm trong khoa tuy có uy tín nhưng đều
không còn trẻ nữa, phòng Cấp cứu vẫn hết sức tránh làm phiền họ lúc nửa đêm. Vì
thế khi gặp những bệnh nhân nặng, phần lớn đều gọi cho Nhiếp Vũ Thịnh. Chỉ cần
có anh, phương án điều trị sẽ được sắp xếp thỏa đáng, dù gặp ca mổ khó, có anh
mổ chính cũng không có vấn đề gì lớn.
Nhiếp Vũ Thịnh biết lúc này không thể giải thích gì, càng nói chỉ càng khiến
chủ nhiệm giận dữ hơn, nhưng thật không may, Chủ nhiệm Phương đã nhìn thấy lớp
băng trên tay anh: “Tay cậu sao vậy?”
Anh biết không hay, đành đánh liều đáp: “Cháu không cẩn thận bị thương, không
có gì nghiêm trọng cả, đồng nghiệp đã băng bó cho cháu rồi, anh ấy bảo băng lại
sẽ mau khỏi…”
“Bị thương thế nào? Thế nào là không cẩn thận? Lẽ nào cầm dao mổ bị dao cắt
phải?” Chủ nhiệm Phương châm chọc. “Giỏi lắm, tay trái cầm dao mổ cắt tay phải
à? Tối qua khoa Ngoại ai trực ca đêm? Ai băng cho Nhiếp Vũ Thịnh? Gọi cậu ta đến
gặp tôi!”
Khoa Ngoại nằm trong cùng một tòa nhà, bác sĩ trực ban đang định về nghỉ,
nghe nói Chủ nhiệm Phương gọi, liền đoán ngay ra câu chuyện, lập cập tới gặp.
Thấy Chủ nhiệm Phương sa sầm mặt, anh ta thầm than không ổn, vội cung kính chào
hỏi. Chủ nhiệm Phương “hừ” một tiếng, chỉ vào Nhiếp Vũ Thịnh: “Tay cậu ta bị
sao?”
“Cặp nhiệt độ gãy cắm vào lòng bàn tay, cũng may không sâu, không phải khâu,
chỉ cần khử trùng, băng lại để phòng nhiễm trùng thôi ạ.”
“Không sâu mà cậu lại băng bó sao?” Chủ nhiệm Phương gầm lên, “Cậu tưởng tôi
mới vào nghề chắc? Với thời tiết này, nhiệt độ này, nếu không bị cắt sâu, để
tránh nhiễm trùng tốt nhất là không băng bó. Nhiếp Vũ Thịnh giở trò với tôi, cậu
cũng vậy, hai người thông đồng với nhau phải không?”
Cuối cùng Chủ nhiệm Phương giận dữ bắt Nhiếp Vũ Thịnh về nhà ngủ, nói cứ nhìn
thấy anh là ông bực mình. Khoa Ngoại nhiều ca mổ như vậy, bệnh nhân đang xếp
hàng dài chờ mổ, vậy mà anh lại dám để tay phải bị thương, đúng là chán sống
rồi!
Lúc này bác sĩ Đổng mới to gan xen vào một câu: “Thưa thầy, giường số 39 vốn
định hôm nay mổ…” Vốn dĩ bác sĩ Đổng là bác sĩ phụ mổ thứ hai, giờ người phụ mổ
thứ nhất bị đuổi về nhà, đương nhiên anh phải nhắc nhở bác sĩ mổ chính, nếu
không ca mổ sẽ không thể thực hiện.
“Không phải người nhà bệnh nhân giường 39 gây chuyện bị cảnh sát đưa đi rồi
sao?” Chủ nhiệm Phương bực mình nói, “Còn mổ cái gì nữa, chẳng may xảy ra chuyện
gì, tên vô lại đó lại chẳng đẩy hết trách nhiệm cho bệnh viện à? Không mổ nữa,
kéo dài vô thời hạn. Ch trình của công ty CM chọn người khác!” Ông lại chỉ Nhiếp
Vũ Thịnh, “Hai hôm nay cậu không mổ được, vừa hay, hãy tìm bệnh nhân thích hợp
khác đi, còn gây ra chuyện gì nữa, xem tôi lột da cậu thế nào!”
Nhiếp Vũ Thịnh lại bị đuổi về nhà, lần này anh gọi taxi về, vì tay đau không
lái xe được, cũng vì anh thật sự quá mệt mỏi rồi. Anh vừa về tới nhà liền lăn ra
ngủ say như chết, đến khi có tiếng chuông cửa mới tỉnh dậy, nhìn vào màn hình
hiển thị thì thấy Thư Cầm.
Anh mở cửa, hỏi: “Sao em lại đến đây?” Hôm nay thứ Hai, đáng lẽ Thư Cầm phải
đi làm.
Cô đáp: “Em cùng cấp trên đến bệnh viện thăm đồng nghiệp, chính là Thịnh
Phương Đình đấy, tiện thể chăm sóc bác trai. Bác bảo hai ngày nay anh k