
hông qua
chỗ bác, sợ anh xảy ra chuyện gì, nên em gọi sang phòng bệnh các anh. Người ta
bảo anh bị đánh.” Cô quan sát kỹ gương mặt Nhiếp Vũ Thịnh, “Anh bị đánh thật à?
Cằm còn tím bầm đây này. Giờ người nhà bệnh nhân ai cũng thế, động tí là đánh
nhân viên bệnh viện.”
Nhiếp Vũ Thịnh chuyển chủ đề: “Bố anh thế nào rồi?”
“Anh yên tâm, em không kể cho bác nghe chuyện anh bị thương trong vinh quang
đâu. Tinh thần bác rất tốt, chỉ lo lắng cho anh, bác nói tuần sau phải đi họp ở
Hồng Kông, hy vọng anh có thể đi cùng.”
“Anh không đi được, bệnh viện nhiều việc lắm.”
“Chủ nhiệm Tào khoa U bướu nói tình hình của bác trai tốt nhất là có nhân
viên y tế bay cùng, ông ấy nói phải kêu anh đi vì khoa U bướu mọi người đều bận,
không cử ai đi được.”
“Vậy thì bảo ông ấy nói với chủ nhiệm của anh.”
Thư Cầm vừa giận vừa buồn cười: “Anh đang giận ai thế! Đại thiếu gia à, đó là
bố anh đấy.”
Nhiếp Vũ Thịnh thở dài, lúc này Thư Cầm mới nhìn thấy tay anh băng bó, liền
hỏi: “Đây cũng là do người ta đánh à? Anh ta đánh bằng cái gì thế?”
“Không có gì, anh không cẩn thận bị thương thôi.”
Thư Cầm nhìn bộ dạng phờ phạc của anh, lại hỏi: “Gần hai giờ chiều rồi, anh
ăn cơm chưa?”
Ăn cơm? Hình như hôm qua anh cũng chưa ăn… Hèn chi cả người cứ rã rời, nhưng
thật sự anh chẳng còn hứng thú ăn gì cả. Hôm qua, sau khi Đàm Tĩnh đi khỏi, anh
ngồi đờ đẫn một lúc rất lâu, đúng lúc gặp trận mưa to lúc hoàng hôn, anh ngại ra
ngoài, đành b bữa cơm tối. Giữa đêm đến bệnh viện lại gặp Đàm Tĩnh, hành tội
nhau đến quá nửa đêm, sáng nay vừa từ bệnh viện về anh liền lăn ra ngủ, quên
khuấy cả ăn.
“Anh chưa ăn sao? Thảo nào sắc mặt khó coi thế này.” Thư Cầm đứng dậy bước
vào gian bếp thiết kế theo phong cách mở, “Để em làm chút gì cho anh ăn, trong
tủ lạnh anh còn gì?”
Trong tủ còn trứng và sữa, Thư Cầm thấy sữa đã quá hạn, bèn ném luôn vào
thùng rác, rồi nói: “Úp cho anh bát mì là xong. À đúng rồi, trên cửa sổ còn có
đĩa đậu.”
“Em làm gì?”
“Xào với trứng cho vào mì.”
Nhiếp Vũ Thịnh ngồi yên không động đậy, sắc mặt sa sầm: “Đậu không phải để
ăn.”
“Thế anh ngày nào cũng để một đĩa đậu mọc mầm ở đó để làm sạch không khí
à?’
“Dù sao cũng không phải để ăn.”
Thư Cầm quay lại nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: “Hôm nay sao anh cáu kỉnh thế? Bị
người ta đánh nên tâm trạng không vui à? Không phải ở bệnh viện các anh đã quen
với những việc này rồi sao? Hơn nữa lại có Chủ nhiệm Phương ở đó, ông ấy còn
hung hăng hơn cả người gây chuyện ấy chứ, ai dám động đến anh?”
Thấy Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì, chỉ cau mày ngồi đó, vẻ rất buồn bực, Thư
Cầm bèn gặng: “Rốt cuộc anh sao vậy?”
Lúc này Nhiếp Vũ Thịnh mới như sực tỉnh, anh nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Em cho
anh vay ít tiền được không?”
“Ồ, em đang nghĩ sao hôm nay anh cứ ấp a ấp úng như vậy, hình như có chuyện
gì khó nói, thì ra là mượn tiền.” Thư Cầm đùa, “Lại giận dỗi với bố rồi, không
muốn cầm của ông ấy dù chỉ một đồng sao? Vay em cũng được thôi, nhưng em phải
thu tiền lãi, anh cần bao nhiêu?”
“Mười hai vạn.” Nhiếp Vũ Thịnh tính số tiền có thể rút được của mình, trước
đó đã rút ba vạn cho Đàm Tĩnh, giờ chỉ còn tám vạn thôi, còn thiếu mười hai vạn
nữa. Anh nói: “Sắp tới chia cổ tức, anh sẽ trả em.”
“Sao tự dưng cần tiền gấp vậy?”
Nhiếp Vũ Thịnh cụp mắt xuống, anh không muốn nói dối Thư Cầm, nhưng trước khi
sự việc được giải quyết anh cũng không muốn nói sự thực với cô. Nếu cô biết
được, chắc chắn sẽ mắng anh là đồ điên. Đúng là anh điên nên mới đồng ý cho Đàm
Tĩnh hai mươi vạnối hôm đó, lẽ ra anh nên lái xe đi thẳng, nhưng nghĩ đến ánh
mắt trống rỗng tuyệt vọng của cô, nghĩ đến những gánh nặng cô phải mang trên vai
vì đứa con bệnh tật, mà chồng cô, như anh đã biết, hoàn toàn không thể trông
mong gì được. Có thể trong cơn tuyệt vọng cô sẽ tìm tới người khác để lo tiền
phẫu thuật, ví dụ như Thịnh Phương Đình chẳng hạn.
Nghĩ đến đó, cơn ghen lại như rắn độc xâm chiếm trái tim anh, anh lập tức
bước lên lầu, nói với cô rằng anh đồng ý cho cô tiền.
Câu nói đó quá vô sỉ, anh không muốn cô nói với bất kỳ một người đàn ông nào
khác nữa.
Thư Cầm thấy anh không muốn nói cũng không truy hỏi, tự mình đi nấu mì cho
anh. Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Anh đi tắm đã.” Thư Cầm phải dùng ni lông bọc quanh
tay anh để khỏi bị nước vào, nên khi tắm rất bất tiện, cũng rất chậm. Đang tắm
chợt anh nghe Thư Cầm ở bên ngoài gọi: “Anh có điện thoại kìa.”
“Ai gọi vậy?”
“Em không biết, không thấy hiện tên, chỉ có số thôi. Em đọc cho anh nhé?”
Đồng nghiệp ở bệnh viện hay bạn bè quan trọng anh đều lưu tên vào danh bạ, có
lẽ là người nhà bệnh nhân nào đó, đã không lưu số thì có đọc anh cũng không
biết, liền nói: “Thôi không cần, em nhận điện giúp anh. Nếu có việc gấp thì bảo
người ta mười lăm phút nữa anh gọi lại.”
“Được.”
Anh tắm xong ra ngoài, tháo lớp ni lông ở tay, không kịp sấy tóc, chỉ lấy
khăn mặt lau qua. Thấy mì đã nấu xong, Thư Cầm còn chần thêm hai quả trứng cho
vào, anh dùng tay trái cầm đũa gắp mì, tay phải cầm di động, hỏi Thư Cầm: “Vừa
rồi ai gọi vậy?”
“Người nhà của một bệnh nh