XtGem Forum catalog
Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325770

Bình chọn: 10.00/10/577 lượt.

nh lo âu đáp, “Sau khi sự việc xảy ra, chỉ luật

sư mới có thể gặp ông, thời gian lại rất ngắn, tổng cộng mới được có hai lần.

Theo lời luật sư Khương nói thì bên cảnh sát cũng có bác sĩ chuyên ngành, nhưng

bố anh cần hóa trị định kỳ…”

Thịnh Phương Đình xoay xoay cốc cà phê, hỏi: “Có cần làm chứng nhận… không có

năng lực hành vi dân sự không?”

“Không cần đâu.” Nhiếp Vũ Thịnh cũng từng thảo luận về vấn đề này với luật

sư, anh nói, “Tất cả cổ phiếu của Đông Viễn mang tên bố tôi đều đã bị phong tỏa,

những sản riêng còn lại, ông ấy đều ủy quyền cho tôi toàn quyền xử lý. Về mặt

này chúng ta không cần suy nghĩ gì thêm nữa, những tài sản nào của ông xử lý

được, trước mắt tôi đều có thể xử lý.”

Thịnh Phương Đình nhắc nhở Nhiếp Vũ Thịnh: “Nếu cổ phiếu của ông Nhiếp bị

phong tỏa thì rất nguy hiểm. Hội đồng quản trị có ý định gì khác không?”

“Tôi biết.” Nhiếp Vũ Thịnh nói, “Chủ tịch Tập đoàn Khánh Sinh, cổ đông lớn

của chúng tôi, hôm nay tôi đã gặp rồi, nếu ông ấy có ý định gì, tôi cũng không

ngăn cản nổi. Khánh Sinh có 13% cổ phần, Ban lãnh đạo có 4%, các cổ đông nhỏ lẻ

khác hợp lại chỉ hơn 10% một chút. Cho dù tất cả bọn họ tập hợp lại, cũng chỉ có

27% cổ phần…” Nói đến đây Nhiếp Vũ Thịnh chợt nhớ, sau khi Nhiếp Đông Viễn tặng

cổ phiếu cho Tôn Bình, ông chỉ còn 25% cổ phần. Nhưng 5% cổ phần của Tôn Bình

vẫn là cổ phần sở hữu của nhà họ Nhiếp. Như vậy, tuy toàn bộ cổ phiếu đứng tên

Nhiếp Đông Viễn đều bị phong tỏa, nhưng số cổ phiếu của Tôn Bình thì không, quả

là trong vạn điều rủi vẫn còn một điều may.

Ba người lại nói chuyện thêm một lúc, Thư Cầm nhìn hai quầng mắt Nhiếp Vũ

Thịnh thâm đen, trông y như gấu trúc, liền hỏi anh: “Ngủ không ngon sao?”

“Không ngủ được.” Nhiếp Vũ Thịnh cười khổ, là một bác sĩ ngoại khoa lâm sàng,

dù thời gian làm việc ở bệnh viện sáng tối đảo lộn, dù anh thường làm 6 ngày một

ca hoặc 8 ngày một ca luân chuyển, dù đồng hồ sinh học thay đổi liên tục, nhưng

tình trạng mất ngủ thế này thực rất hiếm thấy.

“Tôi có bí quyết trị chứng mất ngủ đó.” Thịnh Phương Đình nói, “Lái xe ra

đường cao tốc đua hết tốc độ, về nhà nhất định sẽ ngủ ngon.”

“Anh đừng có xúi bẩy.” Thư Cầm vội nói. “Ở Trung Quốc đua xe là phạm pháp

đấy.”

Thịnh Phương Đình cười cười, không nói gì. Sau đó trên đường về, Thịnh Phương

Đình mới làm bộ vô tình hỏi: “Em và Nhiếp Vũ Thịnh chia tay rồi, mà quan hệ vẫn

thân thiết nhỉ!”

“Sao thế, anh ghen à?”

“Đâu có, anh chỉ thấy, hai người giống như anh em… Không phải, là chị em,

hình như luôn là em chăm sóc cậu ta nhiều hơn.”

“Chẳng phải anh bảo em gần gũi anh ấy sao? Hơn nữa anh cũng biết, em và anh

ấy quen nhau từ hồi ở Mỹ, chính là hồi bố mẹ em ép em chia tay với anh đó. Lúc

đó anh ấy thảm hại lắm, cả cơm cũng không có mà ăn, sức khỏe lại không tốt, em

thấy tội nghiệp anh ấy, du học sinh ở nước ngoài đều vất vả, đặc biệt là học

sinh ngèo, nên em giúp đỡ anh ấy nhiều hơn một chút. Sau này mới biết hóa ra anh

ấy là con trai Nhiếp Đông Viễn, vì mâu thuẫn với ông bố giàu sụ của mình, mà

không thèm động đến một cắc bạc nào của bố. Ấy vậy mà bố anh ấy vừa xảy ra

chuyện, anh ấy đã lo lắng đến mức… Ruột thịt vẫn là ruột thịt, một giọt máu đào

hơn ao nước lã, đánh gãy xương gân vẫn dính liền…”

Thịnh Phương Đình lại trầm mặc một thoáng, rồi hỏi Thư Cầm: “Em thấy chuyện

của Tập đoàn Đông Viễn sẽ thế nào?”

Thư Cầm tưởng Thịnh Phương Đình muốn hỏi cách nghĩ của cô, bèn nhận xét dựa

trên tình hình thực tế: “Trước mặt Nhiếp Vũ Thịnh, đương nhiên em sẽ an ủi anh

ấy, song em thấy tình hình không được ổn cho lắm. Nếu bác Nhiếp Đông Viễn ở Hồng

Kông không về được, đám người ở nhà không biết sẽ giở trò gì. Tuy bác ấy là cổ

đông lớn nhất, nhưng trời cao đất rộng, bản thân bác ấy cũng không thể quay về

được. Nhiếp Vũ Thịnh lại là người ngoài ngành, Ban lãnh đạo muốn qua mặt anh ấy,

chắc chắn dễ dàng hơn nhiều so với qua mặt Nhiếp Đông Viễn. Ví dụ của Vĩnh Giang

chẳng phải vẫn rành rành ra đó sao?”

Vĩnh Giang vốn là một công ty nổi tiếng trong ngành hàng tiêu dùng nhanh,

cũng là công ty đầu tiên trong ngành thuê CEO về quản lý. Không ngờ sau này CEO

lại đoạt quyền, tranh giành quyền lực với Chủ tịch Hội đồng quản trị, còn dám

triệu tập họp Hội đồng quản trị, định chiếm quyền Chủ tịch. Nhất thời mọi người

trong ngành đều đổ dồn mắt vào vụ này, sau đó Chủ tịch Hội đồng quản trị Vĩnh

Giang vẫn giành lại được quyền kiểm soát công ty, còn kiện CEO làm ăn trái pháp

luật, chống lại lợi ích công ty, gây nên một vụ kiện tụng ầm ĩ. Kết quả khiến

công ty tổn thật nặng nề, tuột dốc nhanh chóng, bao nhiêu năm nay cũng không

khôi phục lại được.

Thư Cầm lẩm nhẩm, như đang tự an ủi bản thân mình, lại như đang nói với Thịnh

Phương Đình: “Có điều em thấy Đông Viễn sẽ không như vậy đâu, Nhiếp Đông Viễn là

cổ đông lớn nhất, dù cổ phiếu bị phong tỏa, thì vẫn còn quyền biểu quyết. Trong

thời điểm quan trọng này, một phiếu của Nhiếp Vũ Thịnh cũng đủ phủ quyết tất

cả.”

Cô nhìn Thịnh Phương Đình rồi nói: “Chẳng phải anh vẫn luôn khúc mắc với Đông

Viễn đó ư, sao gi