
hế
yếu nên càng cần phải thận trọng. Hôm nay vừa nhìn thấy Nhiếp Vũ Thịnh, lại nghĩ
đến chuyện Nhiếp Đông Viễn bị tạm giữ ở Hồng Kông không về được, lập tức nhận ra
sự nghiêm trọng của vấn đề.
Nhiếp Vũ Thịnh cũng có thể nhận ra sự lo lắng của họ nên sau khi nghe họ nói
hết, anh chỉ phát biểu ngắn gọn: “Xin các vị yên tâm, Đông Viễn từ trước đến nay
chưa từng lần lữa tiền hàng của các nhà cung ứng. Bố tôi thường nói rằng, làm
kinh doanh quan trọng nhất là chữ tín, dù bây giờ ông không có ở đây nhưng tôn
chỉ và thái độ của Đông Viễn vẫn không có gì thay đổi. Chúng tôi sẽ trả tiền
đúng hạn, tôi xin lấy danh dự của bố mình ra đảm bảo.”
Ngữ khí của Nhiếp Vũ Thịnh rất chân thành, ánh mắt lại nghiêm túc, nhất là
khi nói đến câu cuối cùng, khiến ai cũng có thể cảm nhận được tấm lòng của anh.
Đợi các nhà cung ứng giải tán, Phác Ngọc Thành mới hỏi: “Chỉ còn mấy ngày nữa
thôi, cậu định trả tiền bằng cách nào đây?”
Nhiếp Vũ Thịnh thở dài: “Cháu đã bị ép trèo lên hang cọp rồi, hy vọng tối nay
hoặc ngày mai bố cháu có thể bão lãnh tại ngoại điều trị, cháu sẽ hỏi xem ông có
cách nào không.”
Phác Ngọc Thành im lặng. Thực ra Nhiếp Vũ Thịnh cũng biết, nếu Nhiếp Đông
Viễn có cách đối phó với khoản thiếu hụt này thì đâu cần đến các dự án thu mua
ảo để kiếm tiền trên sàn chứng khoán. Đúng lúc nước sôi lửa bỏng này, điện thoại
của Nhiếp Vũ Thịnh chợt đổ chuông, vừa nhìn thấy số của bệnh viện, anh lập tức
nhấc máy.
Là Tiểu Mẫn gọi, cậu ta lại báo cho Nhiếp Vũ Thịnh một tin tồi tệ khác: “Bệnh
nhân làm phẫu thuật hôm qua theo chương trinh CM tim đột nhiên ngừng đập, buổi
sáng đã khôi phục nhịp tim thành công, khoa Ngoại Tim mạch hội chuẩn cho rằng
vật liệu cấy ghép vào tim gây sốc phản vệ, phải cấp cứu để lấy ra. Buổi chiều
tình hình bệnh nhân xấu đi, xuất hiện tình trạng suy tim. Chủ nhiệm Phương đã cố
gắng cấp cứu suốt hơn một giờ nhưng vẫn không phục hồi. Ban nãy vừa có tuyên bố
cấp cứu không hiệu quả, bệnh nhân đã tử vong.”
Sau khi cúp điện thoại, thấy sắc mặt Nhiếp Vũ Thịnh tái mét, Phác Ngọc Thành
quan tâm hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Một bệnh nhân trong viện… cấp cứu không thành công…”
Phác Ngọc Thành nghe chuyện cũng không mấy để tâm, chỉ an ủi Nhiếp Vũ Thịnh
vài câu, lòng thầm nghĩ, cậu ta là bác sĩ trong bệnh viện lẽ ra phải quen với
những chuyện này rồi chứ, việc gì phải căng thẳng đến thế vì một bệnh nhân không
qua khỏi.
Nhiếp Vũ Thịnh chỉ hận mình không biết phép phân thân để lập tức lao về bệnh
viện. Bệnh nhân tử vong là chuyện lớn, nhất lại là bệnh nhân làm phẫu thuật loại
này, chương trình CM hồi đó do anh đề xướng áp dụng, đây lại là ca phẫu thuật
đầu tiên, dù xét về lý, về tình hay về luật, anh đều có trách nhiệm. Nhưng bây
giờ anh chẳng thể làm gì, càng không thể đi được. Anh triệu tập các lãnh đạo chủ
quản của kinh doanh ở các khu vực lớn trên toàn quốc lại họp, hy vọng có thể
nhanh chóng thu hồi được ít tiền. Lượng thiếu hụt quá lớn, tuy biết có hai ngày
này dù có cố hết sức cũng không kiếm đủ, nhưng được ngần nào thì hay ngần
ấy.
Việc anh có thể làm chỉ là dành chút thời gian gọi điện cho Chủ nhiệm Phương
trước khi cuộc họp bắt đầu.
Vừa nghe thấy giọng anh, Chủ nhiệm Phương liền nói ngay: “Cậu cứ làm việc của
cậu đi, ở bệnh viện đã có tôi.”
“Nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Chủ nhiệm Phương nói: “Tôi là Chủ nhiệm khoa, xảy ra chuyện
đã có tôi xử lý, cậu về làm được gì chứ? Không giúp được gì thì chớ, không chừng
còn gây thêm phiền phức.”
Dứt lời, không đợi cho anh nói gì thêm, ông liền cúp máy. Nhiếp Vũ Thịnh biết
lúc này Chủ nhiệm Phương rất bận, khắc phục hậu quả là việc vô cùng rắc rối, chủ
nhiệm nói có lý, lần đầu tiên anh cảm thấy mình bất lực. Đang lúc chán nản, Thư
ký Hàn lại đến tìm anh: “Cậu Nhiếp, giám đốc kinh doanh các khu vực lớn đều đã
đến rồi ạ.”
Các vị giám đốc kinh doanh lại có một phong cách khác ranh mãnh hơn, hào sảng
hơn, nghe Nhiếp Vũ Thịnh nói xong ai nấy đều vỗ ngực hứa nhất định trong mấy
ngày này sẽ tìm cách thúc giục để thu hồi vốn.
Nhiếp Vũ Thịnh biết tất cả chắc chỉ như muối bỏ biển, sau khi tan họp, anh
một mình ngồi gục đầu xuống bàn hội nghị trong phòng, không động đậy. Cuối cùng
anh đột ngột đập mạnh đầu xuống bàn, đập đến nỗi đầu đau điếng, mới đứng dậy vào
phòng vệ sinh.
Trong phòng vệ sinh có nước nóng nhưng anh lại mở nước lạnh rửa mặt, đối diện
với khuôn mặt đầy nước trong gương, anh nói: “Nhiếp Vũ Thịnh, dù có thế nào, mày
cũng không thể gục trước được!”
��i �1c �?�p��ũ Thịnh không đi mà cùng bác sĩ gây mê chờ đến lúc bệnh nhân
tỉnh lại rồi mới theo phương án đã chuẩn bị, đưa bệnh nhân đến khoa Chăm sóc đặc
biệt. Xong xuôi mọi việc ở đây, anh mới đi rửa tay thay quần áo. Vừa khoác áo
blouse lên, anh chợt nghe Tiểu Mẫn ở bên ngoài gõ cửa: “Nhiếp sư huynh, lão yêu
tìm anh, điện thoại của anh tắt máy!”
“Ra ngay đây!”
Mỗi khi có ca mổ, Nhiếp Vũ Thịnh đều tắt điện thoại, bằng không Chủ nhiệm
Phương nghe thấy sẽ trách mắng. Hôm nay do quá bận nên ra khỏi phòng phẫu thuật
anh cũng quên chưa mở điện thoại. Anh vội và