Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324742

Bình chọn: 10.00/10/474 lượt.

quýt đến lú lẫn cả đầu óc, chỉ biết hỏi: “Mẹ tôi ở

đâu ạ?”

“Đã chuyển sang phòng Theo dõi rồi, bác sĩ nói tạm thời phòng bệnh chưa có

giường, đợi lúc nào có giường rồi sẽ chuyển đến phòng bệnh.” Cậu hơi ngập ngừng,

rồi nói: “Để tôi dẫn bạn đi.”

Đàm Tĩnh cùng cậu thanh niên băng qua một dẫy hành lang dài dằng dặc, ngoặt

qua một khúc quanh mới đến phòng Theo dõi của khoa Cấp cứu. Mẹ cô đang nằm trên

giường bệnh, người cắm mấy ống dẫn từ máy móc gì đó nối ra, bà đắp chiếc chăn

của bệnh viện, gương mặt trắng bệch, cả môi cũng tím tái. Tiếng gọi “mẹ” của Đàm

Tĩnh nghẹn lại trong cổ họng, nước mắt cô trào ra.

Cậu thanh niên an ủi: “Bác sĩ nói đã ổn rồi, bạn đừng lo lắng quá.”

Đàm Tĩnh không hề biết mẹ bị bệnh tim, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau bao

nhiêu năm nay, đột nhiên nghe nói mẹ bị bệnh tim, cô thấy trời như đổ sập xuống,

hoang mang lo lắng vô cùng. Cũng may cậu thanh niên kia tuy không lớn hơn cô là

bao nhưng xử lý mọi việc rất bình tĩnh. Nghe cậu kể đầu đuôi sự việc, Đàm Tĩnh

mới biết hóa ra cậu ta tên là Nhiếp Vũ Thịnh, hôm nay mẹ cô đến nhà dạy cậu học

đàn piano, ai dè đang dạy nửa chừng thì bị ngất xỉu, may mà đưa đến bệnh viện

kịp thời, sau khi được các bác sĩ cấp cứu, đến giờ đã không có gì nghiêm trọng

nữa.

Đàm Tĩnh tất nhiên cảm kích vô cùng, cứ rối rít cảm ơn. Cô cảm ơn nhiều đến

mức cậu thanh niên cũng phải áy náy: “Bạn đừng khách khí như thế, đừng nói là cô

giáo, cho dù là người lạ gặp phải chuyện này, tớ cũng phải đưa người ta đến bệnh

viện mà.” Rồi cậu ta bổ sung thêm một câu: “Cô Tạ bình thường đối xử với tớ rất

tốt.”

Sau này Đàm Tĩnh mới biết, Nhiếp Vũ Thịnh còn ứng trước 5000 tệ đặt cọc tiền

viện phí. Mẹ cô nằm viện hơn nửa tháng, sau khi ra viện mới đi ngân hàng rút

tiền, vị bác sĩ đã nhắc kỹ bà phải nằm trên giường dưỡng bệnh, nên Đàm Tĩnh nhận

nhiệm vụ đem tiền đi trả cho Nhiếp Vũ Thịnh.

Khu nhà Nhiếp Vũ Thịnh ở nằm trên núi, lưng dựa núi mặt nhìn ra biển, phong

cảnh đẹp vô cùng. Mùa này đang độ hoa phượng nở rộ, hai bên đường toàn những cây

phượng vừa to vừa cao, nhìn từ xa những chùm phượng rực rỡ trông giống như một

đàn bươm bướm đầy màu sắc. Hàng cây cao ngất kéo dài đến tận đỉnh núi, góp phần

tô điểm thêm cho con đường nhựa. Đường núi quanh co, Đàm Tĩnh ngồi trên xe buýt

đến tận bến cuối cùng, cả chiếc xe rộng thênh thang, chỉ còn lại một mình

cô.

Bảo vệ ở cổng không cho cô vào, Đàm Tĩnh phải nhờ điện thoại bàn của bảo vệ

gọi điện cho Nhiếp Vũ Thịnh, rồi đứng dưới bóng cây phía ngoài cổng chờ. Hai bên

vỉa hè rụng đầy hoa đỏ, như vừa có một trận mưa hoa đổ xuống vậy. Đàm Tĩnh đứng

một lát, bỗng thấy có gì đó r xuống đầu, đưa tay lên sờ, mới biết hóa ra là một

bông hoa rụng xuống. Cô vừa gỡ bông hoa trên đầu xuống, thì nghe thấy tiếng bước

chân phía sau.

Đàm Tĩnh quay người lại, quả đúng là Nhiếp Vũ Thịnh. Cậu mặc một bộ áo phông

quần trắng, sải bước trên lớp lớp hoa rụng đỏ chói, nở nụ cười với cô: “Chắc cậu

chờ lâu rồi hả?”

Bấy giờ Đàm Tĩnh mới nhìn kỹ dáng vẻ của Nhiếp Vũ Thịnh, trông cậu ta mặt mũi

sáng sủa, là một anh chàng điển trai hiếm có. Đàm Tĩnh là người sống khép kín, ở

trường rất hiếm khi nói chuyện với con trai, nên còn chưa mở mồm, mặt cô đã đỏ

ửng lên: “Đâu có." Lấy lại tinh thần, cô rút chiếc phong bì trong tay ra đưa cho

cậu, “Cái này mẹ tớ bảo mang đến cho cậu, còn nữa, cảm ơn cậu.”

Nhiếp Vũ Thịnh không nhận ngay phong bì, mà hỏi trước: “Cô Tạ đã khá hơn

chưa?”

Đàm Tĩnh đáp: “Đỡ nhiều rồi, cảm ơn cậu.”

Nhiếp Vũ Thịnh nói: “Thật ngại quá, tiền học phí mấy tháng nay còn chưa gửi

cô Tạ, 5000 tệ này trả trước tiền học phí đã, còn hơn 1000 tệ nữa, đợi vài ngày

nữa tớ gửi nốt, được không?”

Cậu nói rất lịch sự, Đàm Tĩnh cũng không nắm rõ việc dạy học của mẹ, chỉ biết

mẹ ra ngân hàng rút tiền rồi bảo mình đưa đến đây, nên cô lí nhí: “Hay là cậu cứ

nhận số tiền này trước đi, tiền học phí gửi mẹ tớ sau cũng được”

Nhiếp Vũ Thịnh bật cười, để lộ hàm răng đều đặn trắng muốt: “Sao cậu bướng

bỉnh thế nhỉ?"

Vốn dĩ chỉ là một câu nói bình thường, nhưng tim Đàm Tĩnh lại đập rộn lên như

vừa mới thi chạy 800m đường dài ở trường vậy, đập đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài

luôn.

Một buổi tối rất lâu sau đó, hôm ấy Vương Vũ Linh, người bạn ở trọ cùng cô

không có việc gì chán quá, bèn thuê mấy đĩa phim DVD về xem, trong đó có một bộ

phim tên là “Rung động”, Đàm Tĩnh đang cắm cúi giặt quần áo, cả một chậu to

tướng toàn là quần áo với ga giường, cô vò đến mỏi nhừ cả hai tay, thỉnh thoảng

lại ngẩng đầu lên ngó màn hình ti vi. Phim điện ảnh đương nhiên là rất đẹp, rất

lãng mạn, hóa ra cảm giác rung động của tất cả các chàng trai cô gái trên thế

giới này đều đẹp và lãng mạn như vậy, đẹp đến nỗi khiến người ta thương cảm khôn

nguôi.

Đợi vị khách đem bánh ga tô đi, Lương Nguyên An rửa tay thay quần áo đi ra

ngoài, cười hề hề hỏi: “Cùng đi ăn đêm chứ?” Vương Vũ Linh đồng ý ngay, Đàm Tĩnh

nói: “Tôi còn phải về giặt quần áo...”

“Vài bộ quán áo đó của cậu giặt tí là xong.” Vương Vũ Linh ngt lời cô, “Đã

bảo cậu mua cái máy giặ


Lamborghini Huracán LP 610-4 t