
nh lại tuyệt tình đến
vậy
May mà cô đã kết hôn rồi, chưa bao giờ cô thấy may mắn đến vậy, nhưng trong
thâm tâm cô vẫn có chút lo sợ. Thực ra nếu chưa kết hôn thì cũng có thể làm sao
đây? Mối hận giữa họ đã khắc sâu vào tận xương tủy, Nhiếp Vũ Thịnh từng nói:
“Đàm Tĩnh, cô tưởng rằng như vậy là kết thúc ư? Đừng vội mừng, còn chưa làm cho
cô thân bại danh liệt tôi thề không bao giờ buông tha."
Thân bại danh liệt thì sao chứ, có những điều còn đau khổ hơn thân bại danh
liệt gấp hàng nghìn, hàng vạn lần, có điều đã trải qua rồi.
Đến cô cũng không hiểu tại sao mình có thể chịu đựng được tất cả, cũng may mà
tất cả đã qua rồi.
Ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy, Tôn Chí Quân đã tỉnh rượu đi làm. Cô có lúc làm
ca sáng, lúc làm ca tối, còn anh cũng có lúc làm ca sáng lúc làm ca đêm, hai
người họ thường không gặp nhau, có gặp cũng chẳng nói với nhau được mấy câu. Sau
khi tan làm Tôn Chí Quân hay đi uống rượu với bạn ngoài quán, không uống đến say
mèm không biết trời đất gì thì quyết không về nhà. Đầu tiên cô còn khuyên, bởi
nói cho cùng rượu cũng làm hại sức khỏe. Sau đó có một lần cô khuyên can hơi
nhiều, anh bèn vung tay lên đấm, hất bát canh giải rượu trên tay cô văng xuống
đất vỡ tan tành, canh đổ vung vãi đầy sàn nhà, từ đó về sau, cô không bao giờ
khuyên anh một lần nào nữa.
Cô cứ đi làm một ngày lại được nghỉ một ngày, cả ngày hôm nay cô không phải
tới tiệm bánh. Đàm Tĩnh dọn dẹp một chút rồi ra chợ mua thức ăn, làm món nấm bò
hầm cà chua, cả cá viên nữa. Thịt bò tăng giá ghê quá, nhưng cô mặc kệ, làm xong
hai món, cô đựng vào cặp lồng, vốn đã cầm thẻ xe buýt chuẩn bị ra ngoài, nhưng
rồi nghĩ đi nghĩ lại, cô lại thôi không đi nữa. Hôm nay cô chẳng muốn đi đâu
hết, kể cả chỗ bà Trần.
Tự nhiên có một ngày rảnh rỗi, cô đem tất cả ga giường, chăn màn trong nhà ra
giặt hết, rồi lau sạch sẽ những vết dầu mỡ cáu trên bức tường gạch sứ trong bếp,
cuối cùng đến nhà vệ sinh. Cả trong lẫn ngoài đều dọn dẹp tinh tươm, trông chỗ
nào cũng sạch sẽ sáng loáng, bấy giờ cô mới tháo đôi găng tay cao su ra, uống
cốc trà lạnh để trên cửa sổ. Uống trà một lát, cô lại thấy bứt rứt trong người,
liền cầm chìa khóa mở ngăn kéo, lôi cuốn sổ tiết kiệm giấu dưới đáy ra. Đã gần
hai năm nay, Tôn Chí Quân không đưa cho cô một đồng nào cả, chút tiền ít ỏi của
anh ta uống rượu, đánh bài còn không đủ. Tiền điện, tiền nước, tiền gas, cái gì
cũng phải tiền, cô chỉ còn cách cố gắng tiết kiệm. Thế nhưng có tiết kiệm thế
nào đi nữa thì cũng không được là bao, bấy nhiêu năm nay, trong sổ tiết kiệm của
cô chỉ có vẻn vẹn hơn một vạn tệ, đấy là tiền cứu mạng của cô, cứ cách một
khoảng thời gian cô lại lấy ra xem, có điều càng xem càng thấy đau lòng. Cô đã
từng nếm trải nỗi khổ vì không có tiền, hồi mẹ cô nguy cấp trong bệnh viện, chờ
tiền để cứu mạng, nhưng cô không nghĩ ra được cách nào cả. Từ đó trở đi, cô mắc
một căn bệnh, cứ cách vài ngày lại phải đem sổ tiết kiệm ra xem, nhưng dù có xem
thế nào đi nữa thì đằng sau các con số trong sổ tiết kiệm cũng chẳng mọc thêm
được con số không nào cả.
Cô vội vàng cất cuốn sổ tiết kiệm vào ngăn kéo khóa lại, đưa mắt nhìn sang
mấy quả đào hôm qua mới mua. Mấy quả đào tươi còn nguyên lông tơ mượt mà, trông
như những thiếu nữ yêu kiều vừa đến tuổi dậy thì, dậy lên hương thơm tươi mát
ngọt ngào. Thực ra lâu lắm rồi cô không còn ăn đào nữa, hôm qua chẳng biết ma
xui quỷ khiến làm sao, cô lại mua một cân đào. Trước đây cứ nhìn thấy Nhiếp Vũ
Thịnh là cô lu mờ hết cả lý trí, mãi đến hôm nay sau khi gặp lại anh, cô vẫn còn
hồn bay phách lạc.
“Mau nhìn này! Nhiếp Vũ Thịnh!”
Khi Nhiếp Vũ Thịnh đi đến cửa phòng khám bệnh, cô y tá đứng gần đó nhìn thấy,
lập tức kéo tay một cô y tá khác, cứ như fan hâm mộ nhìn thấy thần tượng vậy,
mấy cô y tá trẻ đều ngoái hết lại, đứng nghiêm thẳng hàng ngẩng cao đầu như chào
cờ trước mặt anh. Thực ra anh không hề để ý thấy có người đang nhìn mình, nên cứ
đi thẳng về phía thang máy. Đám y tá bấy giờ mới thả lỏng người, một cô nói: “Ai
cũng bảo bác sĩ Nhiếp đẹp trai nhất viện mình, quả không sai.” Cô khác nói chen
vào: “Là bác sĩ đẹp trai nhất trong số những bác sĩ còn độc thân thì đúng hơn,
tiếc rằng bác sĩ Thường lấy vợ rồi, chứ thực ra bác sĩ Thường đẹp trai hơn bác
sĩ Nhiếp.”
"Tớ lại thấy bác sĩ Thường không đẹp trai bằng bác sĩ Nhiếp, hơn nữa bác sĩ
Nhiếp cao hơn bác sĩ Thường, đàn ông phải cao mới phong độ chứ. Nhưng bác sĩ
Thường trông giống Lục Nghị nhỉ, cười lên đẹp trai ghê cơ. Bác sĩ Nhiếp ít nói,
suốt ngày mặt mày nghiêm nghị, cô bạn tớ làm ở khoa Ngoại Tim mạch kể rằng chưa
bao giờ nhìn thấy bác sĩ Nhiếp cười, chẳng biết có đúng không.”
“Cậu có bạn ở khoa Ngoại Tim mạch à? Thế mà còn không tranh thủ cơ hội ‘nhất
cự li nhì tốc độ’? Ai cũng nói bác sĩ Nhiếp chưa có bạn gái, bảo cô ấy cố gắng
trói chặt chàng hoàng tử bạch mã này đi, tốt thế còn gì!”
“Nhất cự li nhì tốc độ thì có tác dụng gì, cả viện ai cũng biết bố bác sĩ
Nhiếp là Nhiếp Đông Viễn. Nhiếp Đông Viễn cậu có biết không? Chủ tịch Hội đồng
quản trị của một côn