
kia dường như quay lại nhìn cô, Đàm Tĩnh lúc này đã hồn bay phách
lạc, chẳng còn biết gì nữa.
Nhiếp Vũ Thịnh vừa mổ xong thì bị gọi đi. Bình thường anh vẫn có thói quen ở
lại chờ khâu lại vết mổ xong mới đi. Nhưng hôm nay trợ lý của anh mới khâu được
hai mũi, y tá đã chạy vào thông báo bên phòng Cấp cứu có việc gấp cần tìm anh
nên anh đành ra trước, đi rửa tay, cởi áo phẫu thuật rồi tới phòng Cấp cứu.
Phòng Cấp cứu lúc nào cũng ồn ào như thế, âm thanh từ đủ các loại máy móc, tiếng
bệnh nhân rên rỉ, tiếng bác sĩ xôn xao… Bác sĩ Lý trán mướt mát mồ hôi vừa thấy
anh liền kéo lại: “Bệnh nhân của anh, giao cho anh đấy!”
“Cái gì?”
“Tôn Bình, bệnh nhân hạng mục CM của cậu.”
Nhiếp Vũ Thịnh sững người, nhìn đứa bé sắc mặt xám xịt nằm trên giường. Vì
tim không bơm đủ máu nên cả gương mặt nó tím tái lại, dưới mặt nạ ôxy trông lại
càng thêm yếu ớt.
Bác sĩ Lý nhanh chóng nói lại tình hình dùng thuốc và nhịp tim của bệnh nhân
rồi đi cấp cứu cho người khác.
Mọi việc bác sĩ Lý làm đều đúng, Nhiếp Vũ Thịnh nhìn màn hình thiết bị thấy
không cần phải dùng thêm thuốc gì nữa, bèn hỏi y tá: “Người nhà bệnh nhân
đâu?”
“Ở đằng kia ạ.”
Anh thấy Đàm Tĩnh cúi đầu ngồi đó, có lẽ không còn sức đứng dậy nữa, bên cạnh
cô, một người phụ nữ đi cùng đang ra sức an ủi. Chân cô có đến mấy vết thương
lớn đang chảy máu, cô không xỏ dép, chỉ để chân trần giẫm lên trên dép. Máu đã
nhuốm cả nửa chiếc dép dưới chân cô, vậy mà vết thương vẫn không ngừng chảy máu,
xem ra đã bị thứ gì đó rạch phải. Nhưng dường như cô không còn cảm giác gì nữa,
chỉ ngây ngẩn nhìn ngón tay mình.
Nhiếp Vũ Thịnh gắng lấy giọng thật bình tĩnh: “Người nhà của Tôn Bình.”
Đàm Tĩnh ngẩng lên nhìn anh.
“Tình hình bệnh nhân hiện nay không được tốt, lát nữa y tá sẽ đưa giấy thông
báo về bệnh tình, mọi người hãy suy nghĩ xem có làm phẫu thuật không. Có điều
với tình hình hiện này, làm phẫu thuật cũng rất nguy hiểm. Xin hãy chuẩn bị tâm
lý trước.”
Thân hình Đàm Tĩnh lắc lư mấy cái, có lẽ đã bị mấy câu nói ấy đả kích nghiêm
trọng. Nhiếp Vũ Thịnh không muốn nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô, bèn quay
người toan bỏ đi. Không ngờ cô bỗng lao tới nắm lấy áo anh: “Cứu nó với! Cầu xin
anh hãy cứu nó!”
“Đàm Tĩnh!” Cô gái kia gọi rồi tiến lại đỡ lấy cô. Các bác sĩ, y tá xung
quanh đều giật mình, y tá phòng Cấp cứu rất thường chứng kiến cảnh này, vội tới
giải vây: “Ấy, chị đừng lo, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức! Chị buông bác sĩ ra để
anh ấy còn đi cứu người.”
Nhưng nói gì Đàm Tĩnh cũng không buông, cứ túm chặt lấy chiếc áo khoác trắng
của anh, ánh mắt đầy vẻ thê lương, giọng nói khàn đặc lại: “Cầu xin anh hãy cứu
nó! Tôi xin anh!” Cô nói đi nói lại cũng chỉ có hai câu đó. Nhiếp Vũ Thịnh chưa
từng thấy một Đàm Tĩnh điên cuồng như thế, cô thật giống một người điên, túm
được áo anh là nắm chặt không buông. Móng tay cô cắm sâu vào cánh tay khiến anh
đau khói, nhưng trái tim anh còn đau hơn. Anh bỗng thấy chán nản và thất vọng
khôn tả, bởi khi nhìn thấy cô vật vã van vỉ điên cuồng như thế, cảm giác duy
nhất của anh, lại là xót xa.
Người phụ nữ anh từng yêu, người phụ nữ anh từng coi như châu báu, người phụ
nữ từng khiến anh phải khóc một cách đau đớn, người phụ nữ mà anh từng hàng
nghìn hàng vạn lần nhủ lòng phải căm hận, mãi đến bây giờ, mãi đến lúc này, anh
mới hiểu, thì ra chỉ cần nhìn thấy cô đau khổ, anh vẫn thấy xót xa.
Lại thêm nhiều người nữa vây lại định kéo tay Đàm Tĩnh ra nhưng vô ích. Cô
giống như dây tơ hồng vậy, tuy rất mỏng manh yếu đuối nhưng lại dai dẳng đến gần
như liều mạng, một mực bám chắc lấy cái cây duy nhất không buông. Cuối cùng y tá
trưởng nhanh trí nói: “Nhanh lên, con chị tỉnh rồi! Chị mau đi xem xem!”
Đàm Tĩnh nghe thế lập tức buông tay ra khiến Nhiếp Vũ Thịnh loạng choạng, may
có người bên cạnh đỡ, anh mới đứng vững lại được. Những người khác nhân lúc đó
kéo Đàm Tĩnh ra, Nhiếp Vũ Thịnh thấy gương mặt cô đã tái nhợt, ánh mắt trống
rỗng đến tuyệt vọng. Móng tay Đàm Tĩnh cào rách tay anh, y tá bên cạnh nhìn
thấy, buột miệng kêu “ối” một tiếng, y tá trưởng bèn đẩy Nhiếp Vũ Thịnh vào
phòng trực, vừa đích thân lấy cồn i-ốt sát trùng cho anh, vừa di tăm bông thấm
cho sạch, miệng lẩm bẩm: “Đúng là loại người nào cũng có. Bác sĩ Nhiếp, anh sợ
lắm phải không?”
Nhiếp Vũ Thịnh không nói gì, sắc mặt của anh cũng chẳng tốt hơn Đàm Tĩnh là
bao, cũng hồn bay phách lạc như thế. Y tá trưởng cứ ngỡ anh bị một phen hoảng
sợ, bèn an ủi: “Phòng Cấp cứu loại người nào cũng có, hôm qua còn có một người
uống thuốc tự tử, khi đưa đến đây thì không cứu được nữa, nhưng người nhà anh ta
cứ gây chuyện… suýt nữa thì sập cả phòng Cấp cứu… Thời buổi này người nhà bệnh
nhân cứ làm như bệnh viện nợ họ ấy… Bác sĩ có phải thần thánh đâu, chỉ có thể cố
hết sức, có cứu được hay không phải xem số mệnh…”
Xử lý xong vết thương, y tá trưởng dặn: “Xong rồi, trời nóng nên không băng
cho anh, kẻo lại nhiễm trùng. Lúc tắm thì lấy giấy bóng gói thức ăn bọc bên
ngoài, tắm xong anh nhớ bôi cồn i-ốt.”
Nhiếp Vũ Thịnh ngẩng lên nói: “Chị gọi ng