
nữa, gần đến mức có thể chạm tay vào. Sau đó, trong khoảnh khắc cô ngước mắt lên
nhìn anh, dường như cả quãng thời gian bảy, tám năm nay giữa hai người chưa từng
trôi qua. Lòng anh bất giác chùng xuống, anh cảm thấy mình không thể tự khống
chế bản thân được nữa, chỉ muốn đưa tay ra chạm vào mặt cô, x phải là thật
không, có phải đang đứng trước mặt anh thật hay không.
Cô thay đổi rất nhiều, nhưng lại tựa hồ không thay đổi chút gì, giống như
trong mơ vậy.
Đã vô số lần anh thầm tưởng tượng, không biết nếu gặp lại Đàm Tĩnh thì sẽ ra
sao, có lúc nghĩ đến phát điên, anh đành tự nhủ lòng thôi không nghĩ nữa, nhưng
khi ngày ấy xảy đến thật, hóa ra cũng chỉ thế mà thôi.
Không có long trời lở đất, không có dời núi lấp biển, hóa ra cô cũng chỉ là
một người bình thường sống giữa thế giới này.
Hóa ra, tình yêu sâu đậm trước kia, cuối cùng cũng chỉ có một nỗi hận không
cách nào xóa bỏ.
Đến bản thân anh cũng không hiểu, tại sao anh lại nói ra những lời cay nghiệt
đến như vậy, nhất là đối với một đứa trẻ vô tội.
Giờ phút này anh mới dần dần hiểu được, hóa ra đó là lòng đố kỵ.
Đố kỵ người đàn ông đã kết hôn với cô.
Đố kỵ người đàn ông đã sinh con với cô.
Đố kỵ đến phát điên.
Anh gần như không thể tưởng tượng được cô lại có thể sống cùng người khác,
anh không thể nghĩ đến điều đó, hễ ý nghĩ này trỗi dậy, anh liền cảm thấy mình
không thể khống chế nổi bản thân, cảm giác manh động muốn hủy diệt tất cả lại
dâng lên trong anh. Sự manh động này thôi thúc anh hủy diệt bản thân mình, đồng
thời hủy diệt cả thế giới.
Đàm Tĩnh.
Đàm Tĩnh.
Hai chữ bình thường đến vậy, nhưng lại khắc sâu vào tim anh, cả đời này không
thể nào quên được.
Đến giờ tan làm, Lương Nguyên An dúi cho cô 90 tệ, một tập toàn tờ 10 tệ đã
cũ mèm, anh nói: “Còn 10 tệ mua thuốc lá rồi nhé.”
Đàm Tĩnh đang định từ chối thì Lương Nguyên An đã huýt sáo đi vào phòng thay
đồ. Vương Vũ Linh thấy cô cứ ngập ngừng đứng đó không đi, liền nói: “Cậu cứ cầm
lấy đi, có thể mua thức ăn mấy ngày đấy!”
Câu này thì hoàn toàn chính xác. Đàm Tĩnh lặng lẽ cất nắm tiền vào túi. Vì
mắc bệnh tim nác nhà trẻ đều không chịu nhận Tôn Bình. Mỗi khi đi làm Đàm Tĩnh
đều phải gửi con ở nhà bà Trần gần cửa hàng, hằng tháng gửi bà Trần 600 tệ tiền
công. Bà Trần là người nhân hậu, đối xử với con trẻ rất tốt, thỉnh thoảng Đàm
Tĩnh làm ca tối, không kịp đón con, bà lại cho cậu bé ngủ lại qua đêm. Đàm Tĩnh
thấy áy náy, nên thường hay mua hoa quả hay bim bim bánh kẹo cho cô cháu nội bà
Trần. 90 tệ mất đi rồi lấy lại được này đủ để cô mua thức ăn mấy ngày liền. Có
nên cầm 90 tệ này không cô chỉ do dự một thoáng rồi cũng chẳng nghĩ nhiều
nữa.
Cô đã nếm trải quá nhiều đau khổ vì không có tiền, các cụ có câu một đồng làm
khó anh hùng hảo hán, huống hồ đây những 90 đồng.
Hôm nay cô làm ca sáng, 3 giờ chiều cô tan làm. Việc đầu tiên là ra chợ mua
thức ăn. Cô xa xỉ mua hẳn một con cá, chuẩn bị về làm món cá kho, cải thiện cho
con trai. Thật ra con trai cô ăn gì cũng gầy, nhưng hễ có điều kiện, cô vẫn tìm
mọi cách để con trai được ăn uống ngon lành hơn. Trước đây, sức khỏe của mẹ cô
không được tốt, nên cô học nấu ăn từ nhỏ, tay nghề nấu ăn cũng rất khá. Trước
kia, Nhiếp Vũ Thịnh thích nhất là được ăn đồ do cô nấu, cô chỉ làm hai món ăn
thông thường, anh cũng ăn đến hai bát cơm. Phong thái của anh lúc ăn cơm rất
lịch thiệp, ăn gì cũng chậm rãi, chỉ riêng cá là ăn cực kỳ nhanh, hệt như mèo
vậy, hơn nữa còn nhằn xương rất sạch sẽ. Ăn xong anh lại ngồi lên ghế sofa xoa
bụng: “Vợ ơi, em lại vỗ béo anh rồi.” Hoặc nếu không thì: “Vợ ơi, cứ thế này thì
anh phải giảm béo mất thôi.” Cô tự thấy mình không thể tiếp tục nghĩ linh tinh
nữa, hai lần liên tiếp gặp lại anh đã làm xáo trộn cuộc sống bình dị của cô rồi.
Thế nhưng có cần thiết không? Nhớ đến anh chỉ càng khiến cô thêm phiền muộn mà
thôi.
Con trai trông thấy cô, vô cùng mừng rỡ, liêu xiêu chạy về phía mẹ, bà Trần
lo thằng bé bị ngã, cứ chạy theo sau kêu nó chậm thôi, chậm thôi. Cô cười ôm lấy
con, hỏi: “Cháu có ngoan không ạ?”
“Ngoan lắm.” Bà Trần nói, “Hôm nay còn học phép cộng trừ với Mai Mai
nữa.”
Cháu nội bà Trần đang học tiểu học, lúc làm bài tập thường hay dạy Tôn Bình
đếm hay gì đó, Đàm Tĩnh rất biết ơn, vội vàng đặt túi táo lên bàn, nói: “Cái này
là cho Mai Mai ạ.”
Bà Trần từ chối không nhận, nói: “Cứ vài ngày lại tốn tiền, cô mang về cho
Tôn Bình ăn đi.”
Đàm Tĩnh vừa nói không cần, vừa ôm con trai chui qua cửa chống trộm, bà Trần
bị kẹt lại phía trong, đành gọi với theo: “Thế thì lần sau cô đến ăn cơm
nhé."
Đàm Tĩnh “vâng” một tiếng, rồi nói vọng lại chào tạm biệt bà Trần.
Cậu con trai ôm cổ mẹ, vẫy tayngoan: “Cháu chào bà ạ.”
“Chào con!"
Ngồi xe buýt lúc nào cũng là khoảng thời gian vui vẻ nhất, thấy cô bế con,
nhất định sẽ có người nhường chỗ cho cô. Cô rối rít cảm ơn đoạn ngồi xuống, nghe
con trai bi bô hỏi đủ các câu hỏi ngây thơ, cùng cô ngắm nào phong cảnh, nào
người, nào trung tâm thương mại hai bên đường, rồi lại làm toán cho cô nghe,
khiến cô thấy mình vẫn còn chút h