
.”
“Không phải anh chưa bao giờ lo lắng tôi sẽ yêu Nhiếp Vũ Thịnh sao?” Thư Cầm
mỉa mai, “So với anh ta, đúng là anh còn giống ma quỷ hơn đấy.”
Thịnh Phương Đình khẽ cười, nói: “Ma quỷ và ma quỷ mới bên nhau mãi mãi được.
Cô và tôi cùng là một loại người, nên tôi chẳng bao giờ lo cô sẽ yêu một thiên
sứ như Nhiếp Vũ Thịnh cả. Vì thế cô cũng đừng lo, tôi và bạn gái của Nhiếp Vũ
Thịnh sẽ chẳng có gì đâu.”
Cả đêm Đàm Tĩnh không ngủ được, người nhà bệnh nhân ai nấy đều thể hiện sự
hiểu biết của mình. Một bà cụ tốt bụng cho cô biết có thể thuê ghế nằm mà ngủ,
nhưng một đêm mất tám mươi tệ, cô tiếc nên đành ghép hai cái ghế lại, nửa nằm
nửa ngồi, mơ màng suốt đêm. Cứ cách hai tiếng y tá lại đến xem máy, kiểm tra
dưỡng khí và dịch truyền, như thế cô càng không ngủ được, đến tận khi trời tảng
sáng mới thiu thiu ngủ được một lúc thì đã nghe thấy ngoài hành lang ồn ào cả
lên. Buổi giao ban kiểm tra phòng bệnh sáng, tất cả bác sĩ đều đến.
Hôm nay là Chủ nhật, không phải lịch tổng kiểm tra phòng bệnh, nhưng vừa hay
hôm qua Chủ nhiệm Phương mổ một ca đặc biệt, sáng nay đi kiểm tra bệnh nhân sau
phẫu thuật như thường lệ. Đã do ông dẫn đoàn, đội ngũ kiểm tra đương nhiên sẽ
rất hùng hậu.
Phòng bệnh không rộng, nhiều bác sĩ vào cùng một lúc thế này khiến nhìn đâu
cũng thấy áo blouse trắng. Chủ nhiệm Phương xem tình hình của từng bệnh nhân,
khi đến Tôn Bình, ông hỏi han rất kỹ. Mọi người đều nơm nớp lo lắng, ai cũng
biết chắc chắn Nhiếp Vũ Thịnh hôm nay sẽ gặp xui xẻo. Chuyện Chủ nhiệm Phương
tối qua nổi trận lôi đình bên bàn mổ gần như cả khoa đều đã biết. Sáng nay đi
kiểm tra phòng bênh, hễ gặp bệnh nhân của Nhiếp Vũ Thịnh, Chủ nhiệm Phương lại
đích thân hỏi. Quả nhiên, đến một chữ cái La-tinh trong tên thuốc trong lời căn
dặn của bác sĩ viết hơi tháu ông cũng không bỏ qua, giáo huấn từ việc viết đơn
thuốc có quy phạm, đến sự an toàn khi dùng thuốc trong điều trị. Tuy nhiên ông
không hề nhắc đến tên Nhiếp Vũ Thịnh, cũng chẳng nhìn thẳng vào anh, mọi người
đều cúi đầu nghe ông giáo huấn, chẳng ai dám ngắt lời. Cuối cùng, một vị Phó chủ
nhiệm khoa Ngoại phải giải vây: “Bệnh nhân giường số 7 bốn giờ sáng nay phải đeo
máy thở. Chín giờ anh lại có cuộc họp rồi, giờ anh có muốn qua đó xem trước
không…”
Dù Chủ nhiệm Phương không nể mặt ai thì cũng phải nể mặt Phó chủ nhiệm. Vì
thế ông không nói thêm gì nữa, quay người bước đi, cả đoàn người nối đuôi theo
sau. Nhiếp Vũ Thịnh đi cuối hàng, vốn đã ra khỏi phòng bệnh nhưng rồi anh lại
quay vào, lấy bút mực trong túi ra, cẩn thận viết lại từng nét trong cái tên
La-tinh kia.
Mỗi khi bị ấm ức anh vẫn mím môi lại như đứa trẻ, hai bên khoé miệng hơi
cong, nhìn giống như một đĩnh vàng nhỏ cong cong hai bên mép vậy. Đàm Tĩnh đứng
từ xa nhìn anh, vừa rồi có đông người, cô cố tình không nhìn anh, nhưng giờ chỉ
còn một mình anh, có muốn tránh cũng không tránh được. Đầu ngón cái của anh bị
dính chút mực đen, viết xong, anh vội tìm giấy lau đi nhưng không tìm thấy, liền
vào phòng vệ sinh rửa tay, nước chảy rào rào. Khi ra ngoài anh đã vẩy nước rồi,
nhưng đầu ngón tay vẫn còn ướt, đành kẹp sổ ghi chép vào cánh tay.
Ngoài hành lang có người hỏi: “Nhiếp Vũ Thịnh đâu? Mau, Chủ nhiệm tìm anh
ấy.”
Anh nhanh chóng đi ra, đã ba chục tuổi đầu, vậy mà bước vẫn sải dài, nhanh
nhẹn như chàng trai mười bảyười tám, không có cảm giác gấp gáp chỉ thấy rất trẻ
con. Đàm Tĩnh thấy chua xót. Chia tay rồi gặp lại, nhưng chưa lần gặp mặt nào
lại có ấn tượng như sáng nay, Nhiếp Vũ Thịnh của buổi sáng hôm nay hệt như Nhiếp
Vũ Thịnh của mười năm về trước vậy, vẫn là cậu thiếu niên bề ngoài trầm mặc
nhưng sâu bên trong lại rất nổi loạn.
Phòng bệnh đã yên tĩnh lại nhưng lòng dạ Đàm Tĩnh vẫn rối bời, cô ngồi xuống,
nhìn Tôn Bình đang nằm trên giường, thấy con hít thở rất khó khăn, ngực phập
phồng lên xuống, cặp môi tím tái. Đàm Tĩnh cảm thấy mình như một ngọn cây trong
bão, cơn bão tố của số mệnh đã quăng quật giày vò cô quá lâu, quá lâu rồi, cô
sắp không trụ nổi nữa.
Dù chín giờ phải họp, nhưng sau khi kiểm tra phòng bệnh xong. Chủ nhiệm
Phương vẫn dành nửa tiếng quý báu mắng Nhiếp Vũ Thịnh trong văn phòng. Mọi người
đi qua văn phòng của ông đều rón rén nhẹ nhàng, chỉ sợ lại gây ra tiếng động
khiến Chủ nhiệm Phương nổi giận. Mấy vị tiến sĩ ở bên ngoài đều thở cũng không
dám thở mạnh, cắm cúi viết bệnh án, ngay cả y tá trưởng bình thường nhiều lời là
vậy mà lúc này miệng cũng như dán băng dính, chẳng nói tiếng nào.
“Có biết vì sao tôi mắng cậu không? Rốt cuộc gần đây cậu làm sao vậy? Đầu óc
cứ lơ lửng tận đâu ấy. Đừng tưởng vẫn chưa gây ra lỗi lớn gì, tôi tháy cứ thế
này sớm muộn rồi cũng xảy ra chuyện thôi. Cậu nói xem, rốt cuộc là chuyện gì?
Cậu cả ngày rầu rĩ đầy tâm sự như vậy là sao? Chúng ta làm bác sĩ, mọi lúc mọi
nơi đều phải suy xét vẫn đề một cách lý trí, bình tĩnh. Chuyện hôm qua là thế
nào? Tôn Bình có quan hệ gì với cậu? Cậu không chi một đồng nào cho thuốc ngoài
bảo hiểm, trong khi có những loại bắt buộc phải dùng, bắt buộc cậu hiểu không
hả