
? Cậu tiết kiệm tiền cho bệnh nhân hay là lấy mạng người ta?”
Cuối cùng Nhiếp Vũ Thịnh khẽ đáp: “Cháu và đứa trẻ đó… không có quan hệ gì
đặc biệt… chỉ là điều kiện gia đình họ không tốt…”
“Không có quan hệ gì đặc biệt mà cậu gọi điện cả vào phòng mổ?” Chủ nhiệm
Phương không kìm nổi gầm lên. “Tôi còn tưởng trời sập, cậu gọi tôi đến cứu
chứ!”
“Cháu quên mất Chủ nhiệm đang mổ…”
“Quên?” Giọng Chủ nhiệm Phương lại cao lên một bậc, “Cậu còn bảo mình không
lơ đãng đi! Cậu đang mổ cũng quên luôn sao? Tôi cho cậu hay, cậu cứ cả ngày nghĩ
ngợi lung tung thế này nữa, rồi sẽ có ngày để quên dao mổ trong ngực bệnh nhân!
Đừng tưởng quên mình đang làm gì là chuyện nhỏ, như thế là cậu không có y
đức!”
Một bác sĩ đang học bồi dưỡng đẩy thiết bị đi tới, đang gõ cửa thì nghe thấy
câu nói cuối cùng, vội giật mình rụt tay về, nhìn sang mấy vị tiến sĩ đang viết
bệnh án bên cạnh, thấy họ làm động tác rạch ngang cổ, anh ta giật thót, liền rón
rén đẩy thiết bị đi mất.
Cuối cùng, khi đến giờ họp, Chủ nhiệm Phương mới hầm hầm rời khỏi văn phòng,
trước khi ra cửa còn buông lại một câu: “Cậu hãy tự kiểm điểm lại đi!”
Nhiếp Vũ Thịnh cúi đầu đi ra. Tiến sĩ Đồng, người nhiều tuổi nhất trong sỗ
những người được Chủ nhiệm Phương dẫn dắt, bình thường rất biết quan tâm chăm
sóc người khác, vì Nhiếp Vũ Thịnh ít tuổi, lại được Chủ nhiệm Phương đặc biệt ưu
ái, nên anh họ Đồng này vẫn luôn coi Nhiếp Vũ Thịnh là sư đệ đồng môn, mà quên
mất rằng anh đã có hai học vị, hơn nữa cũng không phải học trò của Chủ nhiệm
Phương. Lần này, tiến sĩ Đồng lại đến an ủi anh: “Có quan tâm đến cậu thì ông ấy
mới lo lắng như vậy, nếu đổi là người khác, ông ấy không phí sức thế đâu.”
“Phải rồi.” Tiến sĩ Tiểu Mẫn đầy gọng kính nói, “Nhiếp sư huynh đừng nản chí,
‘lão yêu’ quý anh nhất đấy. Ông ấy là Phong Thanh Dương, anh là Lệnh Hồ Xung[2'>,
ông ấy chỉ hận rèn sắt không thành thép đấy thôi!” Lão yêu là biệt hiệu của Chủ
nhiệm Phương, cũng chỉ có mấy đệ tử này dám công khai đặt biệt hiệu cho ông như
vậy. Chủ nhiệm Phương luôn cho rằng kỹ thuật tốt thì ông có thể cưng học trò của
ông như ông trời con.
[2'> Nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp Thần điêu hiệp lữ của nhà văn Kim
Dung, vốn là một lãng tử mê rượu, giỏi kiếm thuật, từng được Phong Thanh Dương
truyền thụ kiếm pháp, về sau yêu Nhậm Doanh Doanh, Thánh cô của Ma giáo.
“Tiểu Mẫn, cậu so sánh như thế không đúng rồi. Nếu lão yêu là Phong Thanh
Dương, thì Lệnh Hồ Xung nên là Đồng đại sư huynh chứ! Cậu xem anh Đồng điềm đạm
lễ độ, rất giống Lệnh Hồ Xung. Còn Nhiếp Vũ Thịnh hấp dẫn phụ nữ thế này, nói
thế nào cũng là Dương Quá[3'>, không phải Lệnh Hồ Xung!”
[3'> Nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp Thần điêu hiệp lữ của nhà văn Kim
Dung, nổi tiếng đẹp trai, chung tình.
“Chẳng lẽ Lệnh Hồ Xung không hấp dẫn phụ nữ ư? Sao Nhậm Doanh Doanh lại sống
chết theo anh ta chứ? Hơn nữa sao Nhiếp Vũ Thịnh lại có thể là Dương Quá được?
Nếu cậu ta là Dương Quá, không phải chúng ta thành môn hạ của phái Toàn Chân
sao? Tôi không muốn cùng một giuộc với bọn đạo thối đó…”
“Sao Dương Quá lại là môn hạ Toàn Chân? Dương Quá là người của phái Cổ Mộ mới
đúng. Nhưng Cổ M cũng không tốt lành gì… toàn những phụ nữ tâm lý biến
thái…”
Mấy người mồm năm miệng mười bàn tán cười đùa. Tiến sĩ y học lâm sàng khổ,
tiến sĩ y học lâm sàng dưới trướng Chủ nhiệm Phương còn khổ hơn. Những thầy
hướng dẫn khác có lẽ còn có thể mắt nhắm mắt mở, tặng quà, lôi kéo quan hệ là
được. Nhưng với Chủ nhiệm Phương thì không đủ giỏi đừng hòng tốt nghiệp. Bài tập
căng thẳng, ca mổ lại nhiều, vì thế các tiến sĩ đều phải tự tìm niềm vui trong
nỗi khổ. Bình thường chỉ cần nghe họ nói linh tinh một lúc, Nhiếp Vũ Thịnh sẽ
thấy nhẹ nhõm hẳn đi, nhưng hôm nay anh thật sự rất buồn. Chủ nhiệm Phương nói
rất đúng, gần đây anh suốt ngày ngẩn ngơ suy nghĩ những gì không biết nữa, phạm
lỗi liên tục, cứ thế này thật sự có nguy cơ gây đại hoạ chứ chẳng chơi.
Thấy anh thất thần, Tiểu Mẫn thông cảm nói: “Nhiếp sư huynh, anh bị lão yêu
mắng đên ngớ ngẩn thật rồi…”
“Tiểu Nhiếp đang phiền lòng vì chuyện gia đình.” Anh Đồng ngắt lời Tiểu Mẫn,
còn nháy mắt một cái, “Cậu cũng đừng lo lắng, hai chủ nhiệm khoa Gan và khoa U
bướu hôm đó cùng đến tìm lão yêu, tôi nghe thấy. Bệnh tình của bác trai thật ra
rất khả quan, kiên trì điều trị, mấy năm không thành vấn đề đâu.”
“Cảm ơn anh.” Cuối cùng Nhiếp Vũ Thịnh cười méo xẹo, “Cảm ơn mọi người, gần
đây quả thực tôi lú lẫn quá!”
“Có ai gặp chuyện này mà không lo lắng chứ.”Anh Đồng vỗ vai anh, “Tôi đổi cho
cậu ca trực đêm ngày mai, cậu làm ca sáng cho tôi, gần đây cậu mệt quá rồi, cần
phải nghỉ ngơi.”
“Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn gì chứ? Ca mổ tuần trước suýt nữa tôi cắt nhầm mạch máu, may mà cậu
nhanh tay ngăn lại, nếu không lão yêu sẽ phanh thây tôi mất. Đại ân đại đức đó
tôi chỉ đổi cho cậu một ca sáng, thế là quá hời rồi.”
Hôm nay Nhiếp Vũ Thịnh vẫn còn ca mổ, anh ăn trưa một mình ở nhà ăn, lại gặp
Vương Vũ Linh đến mua cơm. Đây là nhà ăn bệnh viện, mua ở đây phải quẹt thẻ nội
bộ, xem ra cô đã