Snack's 1967
Nợ Em Một Hạnh Phúc

Nợ Em Một Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323112

Bình chọn: 7.5.00/10/311 lượt.

một nhóm đồng nghiệp nhìn thấy, lời đồn càng

xôn xao.

Anh từng nghĩ, có chăng nên bớt tiếp xúc, tránh gây

điều tiếng hơn nữa? Dù sao hiện tại cô đã có Đỗ Phi Vân, không biết anh ta có

để ý hay không. Mỗi khi muốn nói như vậy, nhưng nhìn cô hoàn toàn không nghĩ

phức tạp đến thế, anh cũng không nói ra được.

Hôm nay quản lý của các phòng ban phải họp ở tầng mười

hai, cô sẽ không ra ngoài dùng cơm.

Anh mở miệng đang muốn cự tuyệt…

“Anh có phải đang theo đuổi giám đốc Lạc, cùng tôi ra

ngoài ăn cơm sợ bị cô ấy hiểu lầm?”

Anh khựng lại, “Không có chuyện này”. Sự liên tưởng

phong phú của nhân loại, cuối cùng anh cũng đã được biết.

“Vậy đi thôi, tôi biết ở trong con hẻm nhỏ sau công ty

mới mở một tiệm mì sợi, do một người Nhật Bản mở, mùi vị chính cống, dẫn anh đi

ăn thử”.

“Mì sợi?”, khóe môi anh khẽ nhếch, “Được”.

Sau nhiều lần bị từ chối, không nghĩ rằng anh lại đồng

ý, trái lại cô ta trở nên ngây dại.

Phía sau cách đó không xa, Lạc Thải Lăng ôm một bản

công văn vừa đi xuống, đứng tại chỗ vài giây, giẫm lên giày cao gót dưới chân

rời đi, nện trên sàn nhà những tiếng vang rất mạnh, không hiểu được là đang tức

giận với ai.

Quan Nghị nghe thấy, hơi hơi nghêng người, chăm chú

nhìn bóng dáng nhỏ bé của cô rời đi.

Mười hai rưỡi.

Ăn đại vài miếng, anh liền nói xin lỗi với Liêu Huệ

Như, ra về trước.

Mang theo hộp canh nóng lên tầng mười một, Lạc Thải

Lăng vẫn đang họp ở tầng trên, anh đem bữa trưa nhờ thư kí ở ngoài cửa chuyển

lại.

Ít nhiều cũng đã nghe qua những lời đồn đại, lại nhìn

đến “cơm trưa tình yêu”, cô thư kí nhịn không được trêu chọc anh, “Rõ ràng có

thể giao cho thư kí bên công văn, cô ấy lại khăng khăng muốn đích thân đưa, có

thể nói cho tôi biết, mấy người của bộ phận IT rất đẹp trai sao? Bằng không sao

giám đốc của chúng tôi cứ động một chút lại đi đến đó?”

“… Để nguội rất khó ăn”. Hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Mười phút sau khi anh rời đi, Lạc Thải Lăng họp xong

trở lại, nhận lấy bữa trưa từ tay thư kí, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

Điều thứ nhất anh cần phải nhớ kĩ đó là,

em thích ăn mì sợi…


Anh thật sự nhớ kĩ?

Mở nắp hộp ra, hơi nóng của canh xông vào đáy mắt, một

mảng mông lung.



Nhậm chức đã được một

tháng, cuối tuần, đồng nghiệp trong công ty giúp cô làm một buổi tiệc chào

mừng, không phân biệt ban ngành, tham dự tự do. Người đến không ít, ánh mắt

lướt qua toàn bộ, không thấy thân ảnh quen thuộc kia, cũng không ngoài dự đoán

của cô. Những trường hợp thế này, từ trước đến giờ anh không tham gia. Rượu làm

không khí nóng lên, ăn uống ồn ào, nhảy múa hết mình, tránh trong góc thân

thiết với nhau cũng có… Giữa căn phòng hỗn loạn, cô lại chỉ cảm thấy… hiu

quạnh.

Cô là nhân vật chính của

tối nay, bị mời rượu không ít. Mùi rượu từ ngực và bụng cuộn lên, cô mê man ôm

đầu, rời khỏi pub, tìm điện thoại, mở danh bạ ấn số…

Mười hai giờ đúng.

Tắm rửa xong, đang chuẩn

bị đi ngủ, tiếng chuông điện thoại ở đầu giường vang lên, Quan Nghị đưa tay ấn

xuống nghe máy, bên tai truyền đến tiếng lẩm nhẩm yếu ớt, “Anh đã ngủ chưa?”

Anh hơi sửng sốt, bỏ điện

thoại ra nhìn người gọi đến, xác định không nhận lầm giọng nói kia, mới nhíu

mày để lại bên tai.

“Em uống rượu say rồi,

tới đây đón em được không? Em muốn đến chỗ anh”.

Có phải cô gọi nhầm số?

Giọng điệu lúc này có chút quyến rũ như cô gái nhỏ sau khi say, đang nỉ non làm

nũng với người yêu… Cô muốn gọi cho Đỗ Phi Vân sao? Xem ra là đã quá say.

Anh cũng không định phân

rõ phải trái vào lúc này, nói ngay, “Chờ anh, anh đi ngay”.

Anh biết nơi tổ chức tiệc

rượu, thay quần áo, tới chỗ cô bằng tốc độ nhanh nhất.

Cô ngồi xổm trên vỉa hè,

chịu đựng cảm giác nôn mửa khó chịu.

“Thải Lăng?” anh lo lắng

cúi gần xuống.

“Anh tới rồi!” ngẩng mặt

nhìn anh, môi nở nụ cười thỏa mãn như hoa, đem cơ thể mềm nhũn dựa vào người

anh. Dáng vẻ hoàn toàn ỷ lại, giống như anh là cả thế giới của cô…

“Đi nào, anh đưa em về”

nhận lấy chìa khóa xe từ cô, ôm thắt lưng giúp cô đứng dậy.

“Em muốn đến chỗ anh” cô

mở miệng yêu cầu.

Anh bước từng bước một,

không nói, tiếp tục đi về phía trước.

Không nói gì, tức là đồng

ý. Cô thở dài, hai tay ôm chặt eo anh.

Để cô ngồi ổn định xuống

bên phải ghế lái, thắt dây an toàn, mới đứng vững lại trên đường.

Bầu không khí bên trong

xe im lặng, cô dựa vào lưng ghế, khép hờ mắt, xem ra có vẻ đã rất mệt.

Anh tắt điều hòa, mở hờ

cửa kính, không khí bên ngoài sẽ khiến cô khá hơn một chút.

Ngoài đường ban đêm rất

yên tĩnh, bọn họ đều im lặng, chỉ có tiếng nhạc phát ra từ radio, nhè nhẹ vang

lên trong xe, hết bài này đến bài khác.

‘Đối mặt với sự im lặng

chưa từng có của anh

Lại cảm thấy hoang mang

vô cùng

Cuối cùng mở lời nói ra

quyết định

Em muốn quên đi cuộc tình

này

Anh chưa bao giờ thử hiểu

em

Yêu anh còn hơn cả bản

thân mình

Nhưng những cố gắng mà em

đã làm

Anh nhìn thấy nhưng lại

không để tâm đến

Mang trái tim trao cho

anh

Trả nợ tình

Đau khổ đến mấy em vẫn

cam chịu

Nhưng anh lại không động

lòng

Không cảm kích

Một mảnh chân tình theo

gió bay xa