
cô liền loay hoay bên quầy. Cô ngồi đợi trên dãy ghế đại
sảnh, dòng người tấp nập qua lại với cô như những người vô hình. Chỉ đến khi Chính Bang gọi cô đến ký tên, cô mới bừng tỉnh.
Hiệu suất chuyển tiền khá nhanh, Chính Bang ngồi bên cạnh cô trả thẻ
ngân hàng lại rồi mới đưa thêm cho cô một tờ giấy chuyển tiền. Giấy
chuyển tiền ghi rất rõ số tiền chuyển vào tài khoản của cô là HAI TRIỆU
ĐỒNG.
Cô nhìn giấy chuyển tiền rất lâu, đột nhiên cười không thành tiếng:
“Xem ra em thật sự có năng khiếu làm trong ngành tài chính, ngay khi
chưa học chuyên ngành này, em đã có một khoản đầu tư vô cùng hợp lí. Chỉ với thời gian ba năm mà được tỉ lệ lợi nhuận cao như thế, em mãn nguyện rồi.”
Chính Bang muốn nói nhưng lại thôi, ngượng ngùng không biết nói gì. Cô đứng dậy: “Thay em cám ơn anh ấy, tạm biệt.”
Ra khỏi ngân hàng, Nhâm Nhiễm đi vào khuôn viên trường đại học Z,
thẫn thờ bước đi tại nơi mà cô quen thuộc từ nhỏ. Lần trước, cô cũng
từng đi như thế, ba năm trước, khi cô lần đầu nếm được vị ngọt của tình
yêu, môi căng mọng với quá nhiều hi vọng và không chắc chắn. Ngón tay cô chạm vào tấm thẻ ngân hàng mỏng manh, cứng ngắc và vô tri trong túi áo, đó là toàn bộ tất cả những gì còn lưu lại của mối tình này ư? Một con
số khổng lồ, một kết thúc dứt khoát không cần thiết phải gặp lại, quá
hợp với phong cách của Kỳ Gia Thông.
Cô đi đến khi mệt mỏi, hoang mang bước vào nhà, một lúc sau, cô chạy
vào thu dọn ba lô, sau đó ào ra nhà ga xe lửa mua vé xe đến Bắc Hải. Cô
lên xe gọi điện
cho Gia Tuấn nói cô phải đi vài hôm, Gia Tuấn truy hỏi: “Sao lại đi vội vậy, chẳng phải là phải đến Bắc Kinh ngay sao?”
“Anh Tuấn, em đến Bắc Hải ở hai hôm rồi quay về, đừng lo lắng.”
Đương nhiên là anh còn nhớ cô đã quay về từ đâu vào ba năm trước, anh nổi giận đùng đùng: “Hắn hẹn với em sẽ đợi em ở đó sao?”
“Không có ai đợi em,” Nhâm Nhiễm cẩn thận nói, “Em chỉ đi hai hôm, sau này sẽ không bướng bỉnh chạy lung tung nữa, em hứa.”
Gia Tuấn tức đến nỗi không nói thêm được lời nào, ngắt điện thoại ngay.
Nhâm Nhiễm sau khi đến Bắc Hải đã đi thẳng ra bến sông quốc tế hỏi
thăm tàu đến Song Bình, nhân viên bến cảng nói với cô, “Hôm nay thời
tiết không tốt, có thể có bão, thuyền đánh cá ở bên đó hai hôm nay đều
không ra đây, hay đợi thêm hai hôm.”
“Nhưng tôi không có thời gian để đợi,” cô buồn bực nhìn lên bầu trời xám nặng như chì.
“Vậy cô có thể đến đảo Vi Châu trước, sau đó xem có thuyền đánh cá
qua đó không, nếu muốn đi thì nhanh lên, thời tiết thế này có thể các
chuyến tàu khác sẽ buộc phải hủy bỏ.”
Cô đồng ý kiến nghị này, mua vé tàu siêu tốc đến đảo Vi Châu, mặt
biển sóng to gió lớn, tàu chỉ có vài hành khách, một vài người như cô
không chịu được lắc lư đã bắt đầu nôn mửa, may mà tàu siêu tốc nhanh hơn con thuyền mà cô đi vài năm trước nhiều, chỉ hơn một tiếng sau là đến
được đảo Vi Châu. Cô đưa mắt nhìn ra xa về hướng Đông Nam, chỉ thấy mây
đen ùn ùn tập trung từng lớp dày cộm bao vây trên bầu trời Song Bình,
hòn đảo nhỏ trên mặt biển bồng bềnh bất định, cảm giác lo sợ lớn lên
từng hồi.
Sau khi lên bờ, thời tiết càng u ám hơn, cấp gió tăng nhanh, cô hỏi
khắp bến, không chiếc thuyền nào đến Song Bình, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rải nhanh mạnh khắp đảo, cô chạy đến trú mưa tại một cửa tiệm bán
buôn hải sản, ông chú lắc đầu nói, “Cô không cần tìm nữa, bão ập đến sớm hơn dự đoán, dự báo bão sẽ lên đến cấp 10, toàn bộ tàu thuyền nhận được thông báo đều quay trở vào đảo tránh gió, thời tiết này mà ra biển là
tìm cái chết.”
“Bão kéo dài trong bao lâu?”
“Không biết chừng, từ vài tiếng đến vài ngày cũng có thể,” một nhân
viên trẻ nói xen vào, “Trận bão cách đây một tháng mới nực cười, sáng
sớm có mưa to gió lớn, trường học đều cho nghỉ hết, đến chiều thì trời
lại chuyển nắng.”
Cô đành theo chỉ dẫn của họ tìm đến một khách sạn gần đó trọ lại, cô
nhìn qua cửa sổ hướng biển, gió ngày càng lớn, tiếng gió sắc như dao hắt qua khe cửa sổ được đóng kín, xa xa trước mắt, sóng gào thét, mưa lũ
đuổi theo sau gót biển cùng gió, trên nền thế giới sầu thảm đó, trời –
biển – mặt đất trộn lẫn thành một màn trắng xóa.
Cơn bão kéo dài suốt gần 20 giờ mới chấm dứt, toàn bộ tín hiệu viễn
thông bị mất tín hiệu. Ngày hôm sau khi Nhâm Nhiễm bước ra, bầu trời
quang đãng, đâu đâu cũng là cảnh tượng hoang tàn của cơn bão vừa quét
qua, bến sông bận rộn tấp nập, ông chủ cửa tiệm hải sản nói với cô: “Các con thuyền đánh cá ở Song Bình giờ này chắc chắn đang bận bịu ra biển
đánh cá, sớm nhất phải đến trưa hôm sau thuyền mới chở cá đến bán và dẫn khách qua đó. Thực ra đó chỉ là cái đảo bé tí như lòng bàn tay, cô đứng trên đảo Vi Châu nhìn ra hướng Đông Nam là trông thấy hết, không có gì
chơi đâu, chẳng thà ở lại trên đảo Vi Châu.”
Cô đứng ngoài bến cảng, nhìn Song Binh nằm ở phía Đông Nam.
Chỉ cách mười dặm lí, ánh ban mai rọi xuống như một chiếc chảo chụp
lấy hòn đảo, hòn đảo trông nhỏ nhoi và cô đơn nhô lên mặt biển, cô đột
nhiên không hiểu mục đích của chuyến này là gì? Cho dù có bước lên Song
Bình thì như thế nào?
Đoạn