
ôi trâu, nuôi bò, nuôi dê, trồng thêm vài cây ăn
trái, cuộc sống không âu lo, tốt biết bao.”
Nhâm Nhiễm sỉ vả: “Loài động vật thành thị điển hình như anh, ngay cả Melbourne còn chê buồn, có vứt anh đến nông trường nghỉ dưỡng một tuần
cũng chắc chắn chịu không nổi, còn nói kinh doanh nông trại, anh đừng
đùa.”
Hai người liên lạc với nhau qua internet, ít nhiều cũng trở lại thân
thiết như xưa, nói vu vơ mọi chuyện trên đời. Gia Tuấn cười nói: “Nếu
không thì sao? Anh cũng sắp tốt nghiệp. Trước mắt có mấy con đường,
không học tiếp thì phải quay về
nhà tiếp quản việc kinh doanh gia công xuất khẩu của gia đình, bù đầu với thuế má hải quan, e rằng còn chán hơn là chăn nuôi trồng trọt tại
New Zealand.”
“Chắc chắn là dì rất mong anh quay về.”
“Đương nhiên anh biết hi vọng của mẹ, nhưng có lúc anh thực sự cảm thấy không gánh vác nổi kì vọng của bà ấy.”
“Anh không về nước, chẳng lẽ không nhớ Tiểu Bảo sao?”
Gia Tuấn im lặng hồi lâu, Nhâm Nhiễm bất giác hối hận khi hỏi vấn đề
này, ngay cả cô cũng có lúc nhớ đến thằng bé tinh nghịch dễ thương đó,
huống chi là người làm cha như Gia Tuấn.
“Anh nhớ nó, nhưng anh càng nhớ trước đây anh thậm chí không dự định
kết hôn càng không muốn có nó. Anh mang một đứa bé đến thế giới này một
cách vô kế hoạch, dù bây giờ có làm gì cũng không thể nói đã trọn trách
nhiệm làm cha.”
Lời Gia Tuấn thấm đượm muộn phiền, Nhâm Nhiễm cũng im lặng. Cô lên kế hoạch cho tương lai của mình, chỉ duy có tình cảm, cô gần như không thể có cách nghĩ nào hơn.
Hiện tại, thỉnh thoảng cô cũng có hẹn hò với một chàng trai tên
Trương Chí Minh, năm nay hai mươi tám tuổi, người Bắc Kinh. Anh có dáng
người trung bình, tướng mạo nho nhã lịch sự, ăn mặc gọn gàng, cử chỉ
chín chắn, là dân tri thức tài giỏi điển hình. Anh tốt nghiệp thạc sĩ
chuyên ngành máy tính tại một trường đại học danh tiếng ở Mỹ, quay về
nước làm tổng giám chế kĩ thuật cho một công ty IT, nhưng dã tâm của anh không dừng lại ở lĩnh vực kĩ thuật, kế hoạch tương lai anh sắp xếp cho
mình, hiển nhiên nghiêng hẳn về sự nghiệp, hoàn toàn không có thời gian
đặt chuyện tình cảm lên vị trí hàng đầu.
Nhâm Nhiễm gặp anh tại một buổi họp mặt khách hàng ở ngân hàng, hai
người trò chuyện cũng tương đối hợp nhau nên đã trao đổi phương thức
liên lạc, một tuần sau bắt đầu hẹn hò.
Kiểu hẹn hò này có cắt nghĩa thế nào thì cũng chỉ là các buổi gặp gỡ
bình thường của các chàng trai cô gái trong đô thị hòng muốn tìm một
người cố định để ăn cơm, xem phim. Lúc bên nhau, Trương Chí Minh tỏ ra
rất lịch sự, không ai trong họ muốn mạo muội tiến thêm bước nữa. Điều họ nghĩ đến đầu tiên đều là xử
lí thế nào thì thỏa đáng cho bản thân mình nhất, đương nhiên không thể nào muốn chính thức hóa mối quan hệ này.
Nhâm Nhiễm còn rất trẻ, chỉ ở tuổi hai mươi ba, ắt không ngần ngại
duy trì một quan hệ nhạt nhẽo, cô lí trí phân tích, tương lai còn quá
nhiều biến cố. Vậy mà, khi nghĩ đến chuyện cô đã lao vào một mối tình
bất chấp mọi hậu quả khi còn trẻ hơn thế này, Nhâm Nhiễm không ngừng
hoài nghi, còn có gì có thể làm trỗi dậy lòng nhiệt tình của mình.
Đừng nói gì đến đồng nghiệp và bạn bè mới quen, ngay cả Gia Tuấn mà
Nhâm Nhiễm cũng không thể chủ động bàn luận đến vấn đề tình cảm, giữa
hai người có quá nhiều cấm kị. Gia Tuấn hiện tại trông còn nhiều sóng
gió hơn cô, không cần nói thì cô cũng hiểu, anh cũng đã quá mệt mỏi. Cô
cố gắng vui vẻ: “Anh Tuấn, hãy ráng bên cạnh Tiểu Bảo nhiều hơn, nếu bỏ
lỡ giai đoạn trưởng thành của bé thì thật là đáng tiếc.”
“Đề tài chúng ta nói bây giờ rất giống đề tài của người trung niên,
tràn đầy nhang khói cuộc đời, nào là cha mẹ, con cái, công việc…” Gia
Tuấn cười uể oải, không có ý không vui, “À, kể cho em biết thêm một tin, Mẫn Nghĩ dọn về đây sống rồi.”
Nhâm Nhiễm ngạc nhiên hỏi: “Bạn ấy và anh chàng người Việt đó…”
“Họ chia tay rồi… Cô ta chỉ nói với anh không còn chỗ để đi, muốn dọn về đây ở tạm, anh đã đồng ý.”
“Vậy thì tốt, đừng để bạn ấy ở bên ngoài một mình, không an toàn.”
“Quả thật là không an toàn, anh chàng người Việt ấy đã đến đây náo
loạn hai lần, lần đầu tiên anh không ở nhà, không ngờ hắn lại động tay
đánh Mẫn Nghi, lần sau vừa đúng lúc anh quay về bắt gặp liền đuổi hắn ra báo cảnh sát. Cảnh sát nói hắn có tiền án chồng chất, tuy không phạm
phải vụ án nào nghiêm trọng nhưng cũng đủ tệ hại.”
Nhâm Nhiễm bất giác lo lắng: “Anh và bạn ấy đều phải cẩn thận đó.”
“Anh biết, anh hỏi Mẫn Nghi hai người đã xảy ra chuyện gì, cô ta
không chịu nói, chỉ biết khóc. Anh cũng hết cách, đành dặn dò cô ta gần
đây không nên ra ngoài một mình.”
“Chuyện này không thể trách bạn ấy, người đó trông lịch sự thế mà.”
“Anh không trách cô ta,” Gia Tuấn than một tiếng rõ dài, “Vừa qua hai mươi tuổi đã sinh con, đối với cô ấy thật quá tàn nhẫn, anh lại thực sự không phải một người chồng tốt. Cô ta ra ngoài chơi đùa giảm stress anh hoàn toàn hiểu được. Tiểu Nhiễm, em cũng đừng mải lo cho công việc,
cũng phải thử hẹn hò hưởng thụ cuộc sống.”
Đã lâu lắm rồi, Gia Tuấn lại khích lệ cô yêu đương như thuở đại h